Chương 30: Hắn tên Tri Huyền

Đồng Tiểu Yến về nhà, nhìn thấy Đồng Tiểu Tùng, niềm vui tràn ngập trong lời nói.

Hai chị em ở trong sân còn chưa trò chuyện xong, trong phòng mẹ Đồng đã mang theo Cố Hiên đi ra.

Thấy Cố Hiên, Đồng Tiểu Yến sửng sốt, đánh giá từ trên xuống dưới, chần chờ hỏi: “…… Đây là?”

“Đây là bạn trai của tiểu Đồng!” Mẹ Đồng vui vẻ giới thiệu.

Đồng Tiểu Yến:……?

Sắc mặt Đồng Tiểu Tùng đại biến, giọng nói gần như vỡ ra: “Không phải! Mẹ, mẹ nói bậy gì thế!” Dừng một chút, cậu nổi giận chất vấn Cố Hiên: “Anh nói bậy bạ gì với mẹ tôi thế!?”

Cố Hiên cười cười, không để ý tới câu hỏi của Đồng Tiểu Tùng, kêu một tiếng với Đồng Tiểu Yến: “Chị Yến.”

Đồng Tiểu Tùng khó có thể tin trừng mắt nhìn Cố Hiên, mặt đỏ bừng tức giận thở hồng hộc.

Cậu thực sự không ngờ, tên này còn có thể ăn vạ.

Đồng Tiểu Yến há miệng thở dốc, có chút chần chờ nhìn thần sắc mấy người, cuối cùng miễn cưỡng nở nụ cười: “…… Là bạn học của Tiểu Tùng phải không? Đi xa như vậy chắc cũng mệt rồi? Cậu vào nhà ngồi một lúc, sắp tới gờ cơm rồi.”

Cố Hiên: “Vâng, vất vả cho chị Yến rồi, để em trò chuyện với mẹ thêm một lúc nữa.”

Đồng Tiểu Yến:……?

Vừa quay đầu, cô đã kéo Đồng Tiểu Tùng đến đống củi bên cạnh, hạ giọng hỏi: “Đó là ai thế?”

“Anh ta……”

Đồng Tiểu Tùng quay đầu lại nhìn nhìn, chỉ thấy mẹ mình đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, còn Cố Hiên thì ngồi xổm bên cạnh mẹ, vẻ mặt kiên nhẫn nhẹ giọng nói nhỏ.

Mẹ cậu tươi cười lắng nghe với vẻ bình tĩnh và hạnh phúc hiếm có trên mặt.

Những lời muốn tố cáo trong miệng bị chặn lại, do dự một lúc, cậu thấp giọng trả lời: “Vâng, bạn học của em, anh ta thích nói đùa.”

Đồng Tiểu Yến hiển nhiên cũng chú ý tới trạng thái tốt hiếm có của mẹ, ánh mắt cô phức tạp nhìn em trai nhà mình một cái, thở dài, cúi người vác bó củi vào bếp.

Đồng Tiểu Tùng đứng ngây ra nhìn bóng lưng chị gái mình rời đi, ngay cả lưu lượng máu chảy cũng trở nên chậm chạp, đầu có chút choáng váng, cảm giác mất khống chế nghiêm trọng.

Chị không nói gì, nhưng lại như cái gì cũng nói.

Cậu có thiên ngôn vạn ngữ, lại không có cách nào biện bạch.

Lúc này, bên tai vang lên tiếng bổ củi.

Đồng Tiểu Tùng phục hồi tinh thần quay đầu nhìn lại, đã thấy Cố Hiên đi tới bên cạnh đống củi từ lúc nào, đang giơ rìu bổ củi lưu loát như nước chảy mây trôi.

Tư thế nhẹ nhàng kia vậy mà còn giống với một đứa trẻ đi ra từ trong núi hơn cả cậu.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Đồng Tiểu Tùng lẩm bẩm hỏi ra câu này, giọng nói thấp đến không giống như đang hỏi đối phương, mà giống như đang nghi hoặc vậy.

Trước kia cậu hoàn toàn không cần đánh giá Cố Hiên đã có thể cảm nhận được nhiều về anh ta, chán ghét, không tốt, ngạo mạn, cao cao tại thượng……

Nhưng hiện tại cậu cẩn thận đánh giá, lại nhìn không thấu, hoặc là nói cũng thấy được một ít, chỉ là những cái đó dường như là một người khác.

“Tôi muốn làm gì còn chưa đủ rõ ràng sao?” Cố Hiên đáp một cách tự nhiên.

Đồng Tiểu Tùng ngẩn ra một chút, hiểu được, làm sao cậu suýt nữa quên mất, Cố Hiên có hứng thú rất lớn với cậu, muốn làm cậu thần phục.

Cố Hiên cười khẽ một tiếng, ngoài dự đoán nói: “Đương nhiên là muốn giúp em làm việc nhà nông nha!”

Đồng Tiểu Tùng kinh ngạc nhìn Cố Hiên.

Cố Hiên nhẹ nhàng cầm khúc củi tiếp theo bổ ra, nói: “Không phải lúc trước em đã nói phải về nhà làm việc nhà nông sao?”

Đồng Tiểu Tùng có chút hoài nghi, cậu đã nói sao?

Hình như lúc ở trên sân thượng với bọn Đường Vũ Tâm đã từng nói ……

Nhưng lúc ấy Cố Hiên hẳn là không có ở đó đâu phải không?

Chẳng lẽ sau đó cậu lại nói nữa?

Sao cậu lại không nhớ thế.

Cố Hiên: “Ở chỗ Đường Vũ Tâm đã chậm trễ hai ngày, em chỉ có thể ở nhà hơn một ngày nữa, tôi giúp em cùng làm, có thể làm nhiều hơn một chút.”

Đồng Tiểu Tùng cứng họng, lúc này mới hiểu được, ý của Cố Hiên là cố ý đến giúp nhà cậu làm việc nhà nông.

Ngón tay mất tự nhiên gảy gảy góc áo, cậu thấp giọng nói: “Cố Hiên, anh không cần phải lãng phí công phu trên người tôi, tôi sẽ không thích anh, anh làm nhiều hơn nữa cũng sẽ không, tôi đã có người thầm mến, anh ấy là đàn ông, tên Tri Huyền.”

Đồng Tiểu Tùng cảm thấy mình điên rồi, mới lấy một người căn bản không tồn tại làm cái cớ cự tuyệt Cố Hiên.

Vốn dĩ cho rằng Cố Hiên sẽ thẹn quá thành giận, không ngờ đối phương lại bật cười, như thể nghe thấy điều gì đó làm người ta vui sướиɠ.

Cố Hiên vừa bổ củi vừa nói: “Vậy sao? Tên Tri Huyền kia tốt chỗ nào mà làm em thích như thế? Nói tôi nghe xem, nếu em nói đúng, đêm nay tôi sẽ không ngủ giúp nhà em làm việc suốt đêm.”

Đồng Tiểu Tùng:……

Cố Hiên thay tim sao?

Không tức giận đã rất không hợp lý, thế nhưng còn có thể tốt tính như vậy.

Cậu không muốn lãng phí thời gian nữa, nếu Cố Hiên đã nguyện ý làm thì làm đi, cậu muốn xem Cố Hiên có thể giả vờ được bao lâu.

Cậu xoay người rời đi, muốn đi làm việc khác, tiếng cười khẽ phía sau lại chui vào lỗ tai cậu.

Quay đầu nhìn lại, lại bắt gặp một đôi mắt đong đầy ý cười và dịu dàng.

Cậu như bị phỏng dời mắt đi, trong một khoảnh khắc thế nhưng còn sinh ra chút e lệ.

Sau khi phản ứng lại, cậu nhanh chóng rời đi, vừa bàng hoàng vừa sợ hãi, làm sao cậu lại sinh ra loại cảm xúc này với Cố Hiên!?

Điều này không đúng! Cũng tuyệt đối không được!

***

Cố Hiên dường như đúng như lời hắn nói, là tới phụ giúp làm việc.

Trên bàn ăn ăn rất nhanh, chưa nói được mấy câu, sau đó lại đi làm việc.

Buổi tối, khi Đồng Tiểu Tùng ngủ vẫn có thể nghe thấy bên ngoài có tiếng làm việc.

Buổi sáng cậu tỉnh dậy, trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài vẫn còn tiếng làm việc.

Trong nháy mắt cậu lại có ảo giác Cố Hiên đã thực sự làm việc cả đêm không nghỉ ngơi.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng, Cố Hiên cũng là người, cả đêm không nghỉ ngơi làm việc, thân thể sẽ không chịu nổi.

Cậu rời giường mặc quần áo ra mở cửa, thì kinh ngạc phát hiện chị mình đã dậy, đang cúi đầu rót nước.

Thấy cậu đi ra, trên mặt chị nở một nụ cười chân thành: “Tiểu Tùng, bạn học của em thật có thể làm được, một mình làm phần việc hơn nửa tháng của chị lận.”

Đồng Tiểu Tùng:……?

Cậu nhìn ra ngoài, không nhìn thấy Cố Hiên, chỉ thấy cái sân nhỏ được sắp xếp gọn gàng cùng với đống củi chất cao như núi nhỏ và nhiều thứ khác.

Có vẻ như hầu hết mọi thứ mà nhà này cần đều được chuẩn bị xong một lần.

Điều kỳ quái nhất chính là trong sân còn có thêm một cái đình trúc, trông trang nhã đẹp mắt, có một phong cách riêng.

Mẹ cậu đang ngồi trong đình trúc, nét mặt thoải mái dễ chịu, tinh thần cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Trên bàn có thức ăn, cậu chưa kịp nghĩ xem các món đó từ đâu ra, thì đã thấy Cố Hiên bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, chị cậu vừa lúc đưa nước đến tay Cố Hiên.

Đồng Tiểu Yến vẻ mặt tươi cười: “Bận rộn lắm phải không, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cậu dậy mấy giờ thế? Làm nhiều việc như vậy, nhà cậu cũng ở trong núi sao?”

“Cả đêm không ngủ, hôm nay em và Tiểu Tùng phải đi, em giúp đỡ nhiều hơn một chút.” Cố Hiên tùy ý lau tay, lại nói: “Em ước nhà mình ở trong núi, đáng tiếc em không có nhà không có cha mẹ, đi theo Tiểu Tùng em ấy còn ghét bỏ em.”

Đồng Tiểu Tùng:……?

Lời nói lại còn có thể nói như thế?

Cố Hiên nói chính là sự thật, nhưng điều này hình như lại chênh lệch cách xa vạn dặm so với sự thật.

Đồng Tiểu Tùng ăn nói vụng về, cậu khϊếp sợ há miệng không biết phản bác thế nào.

Đồng Tiểu Yến đã bị nói động, vẻ mặt có chút đồng tình: “Cậu…… Đừng khổ sở, từ nay về sau đây chính là nhà cậu.”

Đồng Tiểu Tùng:……!

Cậu khó có thể tin nhìn về phía Cố Hiên, muốn vạch trần tên lừa đảo này, cho dù có mắng cậu một trận cũng được.

Lời còn chưa nói ra, đã thấy đối phương vươn tay tới, trên cằm truyền tới một lực đạo nhẹ nhàng nhưng không thể cự tuyệt, miệng cậu liền bị khép lại.

Đồng Tiểu Tùng:……

Giương mắt nhìn lại, trên mặt Cố Hiên mang theo ý cười hài hước, thâm ý nhìn cậu chằm chằm, nói: “Được, vậy sau này đây sẽ là nhà của em.”

Trước mắt Đồng Tiểu Tùng tối sầm, cảm giác như nhà mình bị trộm.