Chương 25: Gia Tiên

Đường Vũ Tâm vẻ mặt như đưa đám: “Chỉ có về nhà tiếp nhận Tiên Đường, nhưng mình sợ, nhà mình chỉ có ông bà nội, từ khi mình hiểu chuyện đến bây giờ, hai người họ đã rất kỳ quái, trong nhà cũng rất kỳ quái. Sau khi mình đi học vẫn luôn trọ ở trường, trên cơ bản không trở về, nhất là trở về tiếp nhận Tiên Đường, mình lại càng sợ!”

Nghĩ nghĩ, Đường Vũ Tâm quyết tuyệt nhìn về phía mép sân thượng, cắn răng nói: “Nếu không mình vẫn là thống thống khoái khoái chết đi.”

Vu Mã Bác gật đầu nói: “Mình cảm thấy có thể. Sau khi chết cậu cũng là quỷ, mình sẽ đốt cho cậu một khẩu AK, để cậu có thể đánh bại những con quỷ khác.”

Đường Vũ Tâm u oán nhìn về phía Vu Mã Bác, không hề có thành ý nói: “Mình cảm ơn cậu.”

Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là Văn Đông đáng tin cậy, y nói: “Ngày mai là kỳ nghỉ dài ngày, mình sẽ trở về cùng cậu, có thể giúp được mình sẽ tận lực giúp đỡ.”

Đường Vũ Tâm lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, cảm kích nhìn Văn Đông, xúc động nói: “Cậu thật là người tốt.”

Kha Lâm nói: “Vậy thì mình cũng đi, dù sao nghỉ cũng không có chuyện gì làm.”

Vu Mã Bác: “Vậy thì mình càng phải đi!”

“Mình…… Mình không đi được.” Đồng Tiểu Tùng tự trách gục đầu xuống: “Mình phải về nhà giúp chị công việc đồng áng……”

Vu Mã Bác cười nói: “Biết nhà cậu khó khăn, đã có ba người bọn mình rồi, cậu không đi cũng không sao. Sau kỳ nghỉ, chúng ta hẹn gặp ở trường.”

Đồng Tiểu Tùng mím môi, trong lòng có chút khó chịu.

“Ba người các cậu đều muốn đi? Xác định?” Đường Vũ Tâm có chút ngượng ngùng nói: “Nhà mình xa lắm, ở trấn Lục Giác, phải đi tàu cả ngày, sau khi xuống phải bắt xe buýt, các cậu xác định chịu nổi?”

“Trấn Lục Giác!?” Mắt Đồng Tiểu Tùng sáng lên, hỏi: “Có phải là trấn Lục Giác dưới chân núi Liên Phong không?”

“Đúng!” Đường Vũ Tâm cười hỏi: “Cậu biết?”

Đồng Tiểu Tùng vội nói: “Nhà mình ở núi Liên Phong, nếu nhà cậu ở trấn Lục Giác, vậy mình có thể trở về cùng cậu, chờ chỗ cậu giải quyết xong, mình lại về nhà!”

“Nhà cậu ở núi Liên Phong à……” Đường Vũ Tâm nhìn Đồng Tiểu Tùng, trong ánh mắt nhiều thêm chút đồng tình.

Tuy rằng núi Liên Phong và trấn Lục Giác là trong và ngoài núi, nhưng hoàn toàn không giống nhau, bên trong núi giống như một thế giới từ thời đại khác, nơi những người dân nghèo chỉ có thể kiếm sống qua ngày.

“Xa vậy à……” Vu Mã Bác nghĩ nghĩ nói: “Bọn mình cũng có thể đi, nhưng không thể ở lại quá lâu, dù sao còn phải về nhà một chuyến, bằng không thì còn có thể đến nhà Đồng Tiểu Tùng hỗ trợ làm chút công việc đồng áng. Quên đi, sau này lại đến nhà Đồng Tiểu Tùng, lần này trước tiên giúp Đường Vũ Tâm tiếp Tiên Đường đi!”

Đồng Tiểu Tùng vội vàng lắc đầu: “Đường trong núi không dễ đi vào, các cậu là người thành phố mà vào sơ sẩy một chút dễ mất mạng lắm.” Ngừng một chút, cậu vui vẻ nói: “Mình cũng có thể đi cùng các cậu rồi, thật tốt.”

Kha Lâm cười nói: “Đứa nhỏ này thật dễ thỏa mãn.”

Văn Đông cười cười: “Vậy quyết định thế nhé, để mình đặt vé trên mạng, ngày mai mọi người cùng đi.”

“Để minh đặt!” Đường Vũ Tâm vội vàng móc di động ra: “Các cậu đến giúp đỡ, không thể để các cậu tiêu tiền được.”

“Mình, mình phải đưa tiền, mình là về nhà, tiện đường giúp.” Đồng Tiểu Tùng yếu ớt lên tiếng.

Đường Vũ Tâm uy hϊếp: “Nếu cậu đưa tiền, vậy mình sẽ không cho cậu đến nhà mình nữa, cậu về thẳng nhà đi.”

Đồng Tiểu Tùng nhấp miệng, cậu muốn đi……

***

Cha mẹ Đường Vũ Tâm ly hôn, ai cũng đã có gia đình riêng, sau đó lại xảy ra bi kịch.

Trong nhà chỉ còn lại ông bà nội.

Hiện tại một người đi, trong nhà chỉ còn lại một mình bà nội của Đường Vũ Tâm.

Nhà Đường Vũ Tâm nằm ở rìa trấn Lục Giác, là một ngôi nhà cổ hai tầng có cửa riêng và vườn riêng.

Trời vừa mới mưa, mặt đường trơn trượt, căn nhà cổ kính trông càng thêm âm trầm.

Đám người Đồng Tiểu Tùng đi theo Đường Vũ Tâm vào trong sân, liếc mắt một cái đã thấy chính giữa nhà chính đặt một chiếc quan tài đen nhánh.

Xung quanh đặt rất nhiều vòng hoa trắng và cờ tang, đủ loại người giấy kim đồng ngọc nữ cùng trâu ngựa phòng xe.

Vu Mã Bác xoa xoa cánh tay: “Sao lại cảm thấy một cỗ khí lạnh thế này?”

Văn Đông nhàn nhạt trả lời: “Có lẽ là trời vừa mới mưa.”

Đường Vũ Tâm nhìn về phía Vu Mã Bác, thấp giọng nói: “Đừng nói lung tung, sẽ gây phiền phức đấy.”

Đồng Tiểu Tùng nhíu nhíu mày, cậu quay đầu lại nhìn, không biết tại sao sau khi bước vào cánh cửa này, cậu luôn cảm giác được phía sau có người đi theo mình, lại còn có một mùi trầm hương thoang thoảng.

Đường Vũ Tâm bước vào nhà chính, quỳ xuống dập đầu ba cái.

Bốn người phía sau học theo, cũng quỳ xuống dập đầu.

Đột nhiên một giọng nói già nua âm trầm vang lên: “Dập đầu đi, sau khi dập đầu xong quỷ sẽ quấn lấy các ngươi.”

Đám người Đồng Tiểu Tùng phát lạnh sống lưng, nhìn về phía phát ra tiếng, họ nhìn thấy một bà lão gầy gò đang ngồi trong bóng tối, giống như một khúc gỗ mục nát.

Đường Vũ Tâm lại đứng dậy kêu: “Nội.”

Vu Mã Bác thấp giọng kinh hô: “Thật mẹ nó dọa người……”

Văn Đông nhíu nhíu mày: “Đừng nói lung tung.”

Đường Vũ Tâm: “Nội, Tiên Đường lựa chọn con rồi, con trở về tiếp Tiên Đường.” Cô giới thiệu: “Bốn người họ là bạn học của con, biết con sợ, nên cố ý quay về cùng con.”

Bà nội Đường thở dài: “Việc cõi âm tử khí trầm trầm, góp vui cái gì.”

Đường Vũ Tâm cười khổ: “Con, con đây không phải…… sợ hãi sao, ngài cũng biết con nhát gan mà.”

“Tới cũng tới rồi, các vị khách nhỏ……” Bà nội Đường đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, lộ ra khuôn mặt không vui không buồn sần sùi như vỏ cây: “Tiên Đường có linh, thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngàn vạn lần đừng quấy nhiễu.”

Mọi người đều đáp lời, ngay cả Vu Mã Bác luôn tùy tiện cũng không dám hỏi thêm câu nào.

Bà nội Đường chậm rãi dừng mắt trên người Đồng Tiểu Tùng, ánh mắt hơi hơi dịch về phía sau, rất nhanh lại quay lại: “Vị khách nhỏ này, hàn xá đơn sơ, chiêu đãi không chu toàn, xin bỏ quá cho.”

Đồng Tiểu Tùng sửng sốt, vội kinh hoảng xua tay: “Không không không…… Nơi này của ngài làm sao có thể tính là đơn sơ, ngài……”

Vu Mã Bác thấp giọng cười một tiếng: “Đồng Tiểu Tùng có vẻ ngoài tốt, ngay cả bà cũng hiểu lầm.”

Kha Lâm thấp giọng nói: “Mình đã nói cậu ấy giống tiểu thiếu gia quý tộc mà.”

Bà nội Đường thở dài, nhắm hờ mắt: “Không liên quan gì đến gia cảnh, cháu là quý nhân, nên chiêu đãi, aiz…… Một bà già như ta cũng coi như hơn phân nửa là người chết rồi, không cho các cháu thêm đen đủi. Vũ Tâm, lúc ăn cơm không cần gọi ta, thời gian của ta cũng sắp tới rồi.”

“Ui……” Vu Mã Bác kinh ngạc thấp giọng hỏi Đường Vũ Tâm, nói: “Đây là ý gì?”

Vẻ mặt của Đường Vũ Tâm như đã quen rồi: “Họ như vậy đấy, luôn nói những điều không thể hiểu nổi, ông nội của mình 5 năm trước cũng đã nói mấy câu như thế này, sau đó 5 năm không ăn cơm…… Nhưng mình cảm thấy là ông trộm ăn, nếu không thì làm sao có thể sống được 5 năm mà không ăn cơm.”

Vu Mã Bác: “Hay thật, hai lão thần côn.”

Đường Vũ Tâm lập tức trợn to mắt, giơ tay vỗ vỗ miệng Vu Mã Bác, kinh hoảng nói: “Nói cẩn thận! Đừng nói bậy! Bằng không mình cũng không cứu được cậu đâu, nhà mình thật sự có thứ đó tồn tại đấy!”

Văn Đông thở dài: “Đại Bác, cái miệng này của cậu, sao lại không nhớ lâu được hả.”

Vừa nói như thế xong, Vu Mã Bác cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo, vội vàng niệm: “Hữu quái chớ trách hữu quái chớ trách, bộc tuệch, không phải cố ý, thực xin lỗi thực xin lỗi.”

Kha Lâm nhịn không được bật cười: “Cậu chỉ biết niệm mấy câu này.”

Vu Mã Bác trợn trắng mắt: “Vậy nếu không thì cậu niệm?”

Kha Lâm xen vào: “Mình lại không nói lung tung.”

Vu Mã Bác càng tức.

Đồng Tiểu Tùng tò mò nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy gian trong lóe lên một cái bóng đỏ.

Cái bóng kia kéo theo làn váy dài hình như là một cô gái, cậu hỏi theo bản năng: “Nhà cậu cũng có chị sao?”

Đường Vũ Tâm sửng sốt: “Chị gì?”

Mọi người nhìn Đồng Tiểu Tùng, phát hiện Đồng Tiểu Tùng đang nhìn gian trong, bọn họ cũng nhìn theo.

Sau khi Đồng Tiểu Tùng nói xong mới cảm thấy không thích hợp, gian trong tối đen như mực, chứa đầy đồ linh tinh, trông không giống như có người ở.

Hơn nữa bên trong rõ ràng không có ánh sáng, vừa rồi làm sao cậu nhìn thấy được?

Đồng Tiểu Tùng chớp chớp mắt, thu hồi ánh mắt, sắc mặt có chút trắng bệch.

Vu Mã Bác cứng đờ hỏi: “Không phải chứ, Đồng Tiểu Tùng, vừa rồi cậu thấy gì?”

Đồng Tiểu Tùng càng nghĩ càng hoảng hốt: “Mình, mình……”

Đường Vũ Tâm nói với vẻ mặt phức tạp: “Có thể là thấy Gia Tiên, khi còn bé mình cũng như thế này, luôn nhìn thấy hoặc nghe được một vài thứ, làm lơ là được, ngàn vạn lần đừng mạo phạm, tôn kính một chút.”

Mọi người:……

Đường Vũ Tâm có chút áy náy hỏi: “…… Các cậu hối hận sao?”

Vu Mã Bác cắn răng cố gắng chống đỡ: “Đàn ông tốt không bao giờ hối hận.”

Đường Vũ Tâm xấu hổ cười cười.