Chương 24: Tiên Đường làm loạn

Nghe vậy, Vu Mã Bác gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng: “Nói gì thế , nên nói xin lỗi là mình, không phân tốt xấu mà đã mắng cậu một trận, cậu cũng là bị mình dọa mới không giải thích được.”

Văn Đông nghiêm túc nói: “Đồng Tiểu Tùng, việc này không trách cậu, là Cố Hiên sai, anh ta ức hϊếp người quá rồi, hiện tại mình có chút hoài nghi cái chết của ba người bạn cùng phòng trước kia của cậu, ít nhiều phải có chút quan hệ với anh ta.”

Đồng Tiểu Tùng nhẹ nhàng thở ra, cậu nhịn không được nở nụ cười, quả nhiên đúng như lời của Tri Huyền nói.

Không phải ba người họ không làm bạn với cậu, mà là chính cậu đã vứt bỏ bọn họ.

Thì ra chỉ cần lấy hết dũng khí giải thích rõ ràng, cũng không phải là không thể tha thứ.

Lá gan to hơn một chút, cậu nhỏ giọng nói: “Cái kẻ hôm đó bắt nạt mình ở khu trường cũ, mình ngửi thấy trên người hắn có mùi hoá vàng mã, đêm đó Cố Hiên bảo mình đi lấy thau đồng, trên người cũng có cái mùi này, chỉ là rất nhạt, mình cũng có chút nghi ngờ……”

Vẻ mặt Văn Đông càng thêm ngưng trọng: “Chuyện này trước đừng nói với người khác, ngày mai sau khi hỏi Đường Vũ Tâm rồi nói sau, Cố Hiên người này rất nguy hiểm.”

Đồng Tiểu Tùng: “Thật ra mình hoài nghi, lúc trước Cố Hiên bị thau đồng quấn lấy, chỉ có người khác trộm đi thau đồng, thau đồng mới có thể thay đổi quấn một người khác, nên Cố Hiên mới bắt mình đi lấy thau đồng.”

Mọi người trầm mặc.

Kha Lâm đột nhiên nói: “Không đúng, Đại Bác, vừa rồi cậu nói, quỷ ảnh kia nói với cậu ‘ Đây là cái giá phải trả cho việc bắt nạt người khác ’, nghe có vẻ như là lời thoại của chính phái nha……”

Vu Mã Bác kinh ngạc: “Mẹ nó, mình còn thành vai ác?”

Văn Đông nghĩ nghĩ: “Có phải là bởi vì cậu đá thau đồng không? Dù sao thau đồng này ở trong phòng ngủ mấy ngày rồi, không phải cũng không xảy ra chuyện gì sao? Thứ ngủ trên giường cậu lúc trước là do tự cậu chọc tới.”

Nhắc tới chuyện này, Vu Mã Bác thiếu tự tin suy nghĩ một hồi: “Vậy các cậu…… Vừa rồi không gặp ác mộng sao?”

Kha Lâm và Văn Đông lần lượt lắc đầu, sau đó nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng.

Đồng Tiểu Tùng nhớ tới giấc mơ của mình, nhịn không được đỏ mặt: “Mình nằm mơ, nhưng đó là một giấc mơ đẹp.”

Nghe vậy, Văn Đông nhướng mày nhìn Đồng Tiểu Tùng đầy ẩn ý.

Kha Lâm chế nhạo nói: “Đồng Tiểu Tùng đỏ mặt, đây là nằm mơ thấy gì? Mơ thấy nữ thần?”

“Xem như…… Tình nhân trong mộng đi.” Tuy rằng đó là nam, Đồng Tiểu Tùng đỏ mặt nhấp môi, có chút ngượng ngùng ôm chặt chăn của mình.

Người đàn ông trong mơ được gọi là Tri Huyền thật dịu dàng, cái ôm cũng thực ấm áp.

Đáng tiếc……

Cậu có chút hư không phiền muộn nghĩ, đáng tiếc chỉ là một giấc mơ.

Giấc mơ là giả, lại thân mật hơn cũng là giả.

“Nguy rồi!” Vu Mã Bác đột nhiên cắt ngang, hoảng sợ nhìn thau đồng: “Nếu là bởi vì mình đá nó, vậy vừa rồi mình lại quăng nó một lần nữa, nếu mình ngủ……”

Mọi người đều cười không nổi, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía thau đồng.

Kha Lâm nghĩ nghĩ: “Một con quỷ có thể nói ra lời kịch chính phái như vậy…… Bằng không, cậu xin lỗi? Có lẽ nó sẽ chấp nhận?”

Mọi người:……

Vu Mã Bác nghĩ nghĩ, cầm thau đồng đặt lên bàn, lạy ba lạy với thau đồng: “Thực xin lỗi chớ trách chớ trách, tôi không phải cố ý, cũng không dám nữa, xin lỗi xin lỗi……”

Khấn một hồi lâu, Vu Mã Bác mới giống như ra chiến trường, hùng hổ nằm trên giường: “Tắt đèn đi!”

Văn Đông bất đắc dĩ cười cười, leo lên giường, cúi đầu thấy mọi người đã nằm xuống, lúc này mới tắt đèn.

Đồng Tiểu Tùng nằm trên giường mím môi, thấp giọng nói: “Cảm ơn các cậu còn nguyện ý làm bạn với mình.”

Vu Mã Bác tức giận nói câu: “Cậu không cần chuyện gì cũng cảm thấy mình sai, chuyện này không liên quan gì đến cậu, hoàn toàn không phải lỗi của cậu, là vấn đề của tên khốn kiếp Cố Hiên kia, có biết không hả!”

“Ừ.” Đồng Tiểu Tùng đáp một tiếng, cầm sách trên giường đặt lên bàn, chui vào trong chăn an tâm ngủ.

Mọi người một đêm vô mộng, thau đồng lấp lánh dưới ánh trăng.

***

Sáng sớm hôm sau, Vu Mã Bác rời giường, đầu tiên chính là vái thau đồng.

Y cảm thấy thau đồng thật sự tà khí, tối hôm qua sau khi xin lỗi, thì không còn gặp ác mộng nữa.

Nhưng bọn họ vẫn định đi hỏi Đường Vũ Tâm, dù sao thau đồng lai lịch không rõ lại tà khí như vậy, lỡ như thật sự biết hại người, thì sẽ không đến nỗi không rõ vì sao lại chết đột ngột.

Nhưng không ai nghĩ tới, Đường Vũ Tâm đã mất tích.

Buổi trưa, Kha Lâm gần như lật tung cả trường học, cuối cùng mồ hôi đầy đầu đi tới trước mặt đám người Đồng Tiểu Tùng, rối rắm nói: “Không tìm được, bạn học của cậu ấy bảo cậu ấy bị bệnh nghỉ ngơi ở ký túc xá, nhưng trong ký túc xá cũng không có ai.”

Lúc này, Vu Mã Bác, người vẫn luôn nhìn lên bầu trời dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía nóc tòa nhà giảng dạy, nheo mắt lại.

“Đại Lâm, cậu nhìn xem kia là…… Đường Vũ Tâm sao?”

Còn chưa đợi người quay đầu nhìn, một học sinh đã hét lên.

“Người nọ hình như muốn nhảy lầu!”

“Cô ấy muốn nhảy lầu!”

“Mau gọi cảnh sát! Có người muốn nhảy lầu!”

Đồng Tiểu Tùng cùng Văn Đông còn có Kha Lâm nhanh chóng quay phắt đầu lại, chỉ thấy trên nóc tòa nhà dạy học, Đường Vũ Tâm giống như một con chim sắp bay, bày ra tư thế tự do theo gió.

Chỉ cần cô bước nhẹ một bước nữa, liền sẽ bay lên không, rời xa thế giới này mãi mãi.

“Mẹ nó!” Vu Mã Bác là người đầu tiên phản ứng lại, mắng một tiếng liền chạy lên tòa nhà dạy học.

Kha Lâm và Văn Đông phục hồi lại tinh thần cũng chạy sát theo sau.

Đồng Tiểu Tùng phản ứng chậm, vẫn còn ngơ ngác đứng đực tại chỗ nhìn Đường Vũ Tâm trên lầu, cậu cảm thấy trạng thái của Đường Vũ Tâm có vẻ không đúng lắm, giống như bị mộng du vậy.

Ánh mắt không hề có tiêu cự, trên mặt không vui không buồn.

Hơn nữa sau lưng Đường Vũ Tâm …… hình như đang cõng một người?

Có lẽ do khoảng cách quá xa, cậu không thấy rõ người kia cụ thể như thế nào, chỉ có thể nhìn ra đại khái rất gầy, gần như gầy đến chỉ còn da bọc xương, khom khom trên lưng Đường Vũ Tâm, đưa tay chỉ thẳng về phía trước.

“Sau lưng cậu ấy hình như có người……” Đồng Tiểu Tùng nói một câu, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu nhìn sang bên cạnh, lúc này mới nhận ra đám người Vu Mã Bác đều chạy đi rồi.

Lo lắng trong lòng, cậu cũng vội vàng chạy về phía tòa nhà dạy học.

Chạy lên mái nhà, cậu sững sờ.

Đường Vũ Tâm chỉ đứng đó một mình, những gì cậu nhìn thấy dưới lầu dường như chỉ là ảo giác mà thôi.

Bọn Kha Lâm đang khuyên Đường Vũ Tâm đi xuống, nhưng Đường Vũ Tâm không đáp lại mà vẫn đứng ngây ra ở đó.

Vu Mã Bác chậm rãi tiếp cận từ phía sau, muốn ôm Đường Vũ Tâm xuống.

Lúc này, một chân của Đường Vũ Tâm đã từ từ nhấc lên, giống như là giẫm lên bậc thang di chuyển ra phía ngoài.

Trong chớp nhoáng, Vu Mã Bác nhào tới, ôm chặt eo Đường Vũ Tâm kéo về.

Các học sinh ở dưới phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Đường Vũ Tâm và Kha Lâm cũng lập tức tiến tới giúp đỡ.

Cũng may Đường Vũ Tâm không giãy giụa, bị ba người cùng kéo về.

Khi đã hoàn toàn rời xa khỏi mép sân thượng, Đường Vũ Tâm mới dường như đột nhiên tỉnh lại, trong mắt đầy sợ hãi, run rẩy khóc.

Thấy vậy, Kha Lâm cả giận: “Luẩn quẩn trong lòng chuyện gì mà muốn nhảy lầu!?”

Đường Vũ Tâm nằm trên mặt đất rơi lệ, nức nở nói: “Ông nội mình chết rồi.”

Kha Lâm khϊếp sợ: “Ông cậu chết thì nhảy lầu!? Vốn dĩ trong nhà người già đã mất, cậu còn muốn trong nhà lại tiễn đi một người trẻ!?”

“Không, không phải……” Đường Vũ Tâm giơ tay che mắt: “Ông nội mình chết rồi, Tiên Đường vô chủ, hoàn toàn rối loạn, mình không biết đã xảy ra chuyện gì, mình cảm thấy Tiên Đường muốn gϊếŧ chết mình……”

Những người khác không hiểu Đường Vũ Tâm đang nói gì.

Đồng Tiểu Tùng lại có chút hiểu được, cậu thấp giọng hỏi: “Cho nên vừa rồi mình ở dưới nhìn thấy sau lưng cậu có người là thật? Có cái gì đó muốn đẩy cậu xuống lầu?”

Đường Vũ Tâm từ trên mặt đất bật ngồi dậy, hoảng sợ trừng mắt nhìn Đồng Tiểu Tùng: “Sau lưng mình có người!? Bộ dạng thế nào!?”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Đồng Tiểu Tùng.

Đồng Tiểu Tùng có chút vô thố lắc đầu: “Mình nhìn không rõ lắm, hình như là một người gầy như que củi, nó được cậu cõng trên lưng, một ngón tay của nó chỉ về phía trước, sau khi mình đi lên thì không thấy nữa.”

Vu Mã Bác lặng lẽ nói: “Mình cho rằng mình chen chúc với quỷ trên một chiếc giường đã đủ thảm rồi, không nghĩ tới còn có người thảm hơn.”

Kha Lâm nghi hoặc nói: “Hiện tại quỷ thường gặp như thế sao? Chúng ta mới vừa tiễn đi một cái, sau đó liền tới thau đồng, thau đồng còn chưa kịp làm rõ, bên này lại cõng một con quỷ…… Chuyện gì đang xảy ra thế?”

“Thau đồng gì?” Đường Vũ Tâm nghi hoặc hỏi, cô lau nước mắt, hít hít mũi nói: “Việc này của mình không liên quan gì đến các cậu, là Tiên Đường trong nhà làm loạn, chúng nó chọn chủ một lần nữa, lựa chọn mình, mình phải về nhà tiếp nhận Tiên Đường, bằng không sẽ bị tra tấn đến chết.”

Văn Đông thở dài: “Chuyện thau đồng nói sau đi, cậu giải quyết tình hình của mình thế nào? Có cần bọn mình giúp không?”