Chương 3

Bởi vì trừ ba Mẹ tiên đỡ đầu đi trên cùng, ta nhìn rõ ràng, ở phía bên trong bóng tối, Mẹ tiên đỡ đầu mặc bộ y phục tím đen tối tăm của phù thủy, đang nhìn về phía ta mà cười một cách ác độc.

Bà tiên đầu tiên chúc ta:

“Con sẽ có vẻ đẹp vô song.”

Bà tiên thứ hai chúc:

“Con sẽ trở thành một người vợ nhân hậu, đảm đang.”

Bà tiên thứ ba chúc:

“Con sẽ kết duyên với một người tốt.”

Kim đồng hồ vừa lúc chỉ 12 giờ, cùng với thanh âm kim đồng hồ vang lên, ta nghe thấy giọng nói từ xa truyền đến của bà tiên thứ tư:

“Nàng công chúa Bạch Tuyết thân mến, ngay khi lời chúc phúc của ba Mẹ tiên đỡ đầu ứng nghiệm, nàng sẽ đánh mất bản thân mình.”

Giọng nói xa xăm mơ hồ, tựa rất xa nhưng cũng tựa như gần sát bên tai ta mà thì thầm.

Cùng lúc đó, ta thấy hoàng tử của vương quốc láng giềng chầm chậm tiến về phía ta, nhỏ giọng bên tai ta thì thầm:

“Cinder yêu quý ơi, gả cho ta, nàng sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.”

Ta không thèm nghĩ ngợi, liền xách váy chạy thẳng ra phía ngoài cung điện.

Bởi vì ta quá sợ hãi.

Lúc chạy trốn còn không cẩn thận mà rơi mất một chiếc giày.

Nhưng ta không dám dừng lại dù chỉ một giây, chỉ có thể cắm đầu mà chạy trốn.

Ta còn nhớ cuốn sách ma pháp mẫu thân đưa ta đã từng cảnh cáo:

“Con chỉ có ba Mẹ tiên đỡ đầu thôi, nếu người thứ ta xuất hiện, mau mau chạy vào rừng tìm bà ngoại.”

Nhưng mảnh rừng này quá lớn, từ khi ta nhìn thấy cái cây đầu tiên, khắp tầm mắt ta đều là cây và cây.

Ta không biết mình đã chạy bao lâu trong khu rừng này, cho đến khi ta sức cùng lực tận mà ngã dưới một gốc cây lớn.

Sương mù đêm khuya hắt vào mặt ta, ta mơ màng tỉnh lại, lại nhìn thấy trước mặt ta lại là bảy đầu người lùn đang đứng.

Thấy ta đã tỉnh, bọn chúng bắt đầu i i a a cào đầu gãi tai.

“Nàng ấy tỉnh rồi, chúng ta phải mang nàng ấy về sao?”

“Không, nàng ấy quá mức diễm lệ, nhìn thấy có chút không chịu an phận.”

“Đúng đó đúng đó, nàng là một cô gái lại có thể tùy tiện ngủ dưới gốc cây, nhìn đã biết không phải là người tốt.”

“Nhìn xem một thân quần áo của nàng đều đắt đỏ, người như nàng ta sẽ không biết nấu cơm đâu, một nữ nhân ngay cả cơm cũng không biết nấu, chúng ta không cần phải nhận nàng ta.”

Ta nghe lời bọn chúng nói liền cảm thấy không thể tin nổi, nhất thời liền quên cả mục đích của mình.