Chương 3

5.

“Vu Sảng quay về rồi sao?! Để tớ đi mở cửa cho cậu ấy!”

“Lục Dao, cậu cảm thấy sao, có thể mở cửa được không?”

Vu Sảng ở bên ngoài cửa lại lên tiếng, giọng nói có chút không vui.

“Ba người các cậu đang xì xào cái gì vậy? Tớ vừa đi tắm xong, các cậu liền “khóa” cửa, có phải các cậu cố ý

Đúng không?”

“Đừng náo loạn nữa, nếu còn gây sự, tới sẽ giận thật đấy.”

Lá gan của Vu Sảng cũng không lớn, việc bị nhốt ở bên ngoài cùng với ánh đèn mờ mịt hẳn là sẽ khiến trạng trở nên rất tồi tệ.

Dù sao cô ấy cũng là bạn cùng phòng đã ở chung ba năm với chúng tôi, chúng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy gặp chuyện không may, trong quy tắc cũng không nói

Không thể mở cửa cho bạn cùng phòng.

Nhưng…Tôi vẫn còn lo lắng.

Tôi nói lớn với bên ngoài: “Vu Sảng, bên cạnh cậu còn có người khác không? Ví như đang đội mũ chẳng hạn?”

“Đêm hôm mà cậu nói cái gì thế, thật quái dị, chỉ có mình tớ thôi.”

“Mở đi.” Tôi gật đầu.

Trương Lâm nắm chặt đèn bàn trong tay, cẩn thận đi đến bên cửa, mở hé ra một chút.

Vu Sảng xách chậu rửa mặt đi vào, trở tay khóa lại, càu nhàu một trận .

“Tớ đang rửa mặt thì đột nhiên lại mất điện, đến bọt trên mặt còn chưa rửa sạch.”

Hết thảy đều rất bình thường, xem ra việc mở cửa cho Vu Sảng là đúng đắn.

Tuy nhiên, ngay khi trái tim tôi vừa buông lỏng, Vu Sảng đột nhiên nói một câu, khiến bầu không khí trong phòng nhất thời đóng băng.

“Đúng rồi, các cậu ai làm đổ đồ uống lên cửa phòng, dinh dính nhớp nháp, ngày mai nhớ lau sạch sẽ nhé.”

Không ai uống gì cả.

Cũng không có ai bôi gì lên cửa.

Cho nên thứ dính dính kia, chẳng lẽ là?

“A” một tiếng, Trịnh Hinh Nguyệt che miệng n.ô.n m.ử.a, hẳn là đã liên tưởng đến thứ chất lỏng g.h.ê t.ở.m nào đó.

Sắc mặt tôi và Trương Lâm cũng không dễ nhìn, trong đầu đều là cảnh m.á.u chảy đầm đìa trong bộ phim “Cưa điện”.

“Cậu nhấc chân lên cho tớ xem một chút.” Trương Lâm nói với Vu Sảng.

Vu Sảng khó hiểu, “Làm gì? Các cậu hôm nay sao lại kỳ quái như vậy?”

Cô ấy lên tiếng nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhấc chân lên, tôi và Trương Lâm tiến lại gần, nương theo ánh trăng mà nhìn.

Không thể nhìn rõ.

Tôi hỏi: “Trước đó lúc cậu đang ở trong phòng rửa mặt, không nghe thấy tiếng đài thông báo sao?”

Vu Sảng buồn bực mở miệng: “Thông báo gì? Không có.”

Chuyện này rất kỳ lạ, chẳng lẽ thông báo chỉ có người trong phòng ngủ mới nghe thấy??

Tôi kể lại nội dung thông báo cho Vu Sảng một lần nữa, lại kể về chuyện nữ sinh ở cửa ban nãy.

“Đêm hôm rồi, cậu đừng ở đây nói chuyện m.a cho cả ký túc xá, tớ sợ.”

Trương Lâm không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Cậu không thấy Hinh Nguyệt bị dọa đến phát khóc sao, ai rảnh ở đây bịa chuyện với cậu.”.

“Vậy…Vậy phải làm sao bây giờ, chúng tôi cứ như vậy ngồi đây chờ chết sao?”

“Nếu không thì sao? Cậu dám mở cửa đi ra ngoài à?”

Vu Sảng sợ hãi, rụt cổ lui về phía sau, không nói gì nữa, thấp giọng thốt lên một câu “Thật là….”

Ba người chúng tôi cũng không biết tình hình bên ngoài, chỉ có Vu Sảng là từ bên ngoài bước vào.

“Vu Sảng, trước khi cậu quay về, thật sự không nhìn thấy gì sao?”

Cô ấy dừng lại, như thể đang cố gắng để nghĩ lại.

“Không có mà, trong hành lang vẫn chỉ có một mình tớ, không có ai khác.”

Thật kỳ lạ.

Lúc trước nữ sinh ở phòng ngủ bên cạnh nói có một người đội mũ len đang đuổi theo cô ấy, vì sao Vu Sảng lại không nhìn thấy gì.

Còn nữa, nữ sinh kia nếu thật sự bị sát hại ở trước cửa phòng ngủ của chúng tôi, vậy thì phải có t.h.i t.h.ể ở cửa.

Nhưng không có gì ở ngoài đó cả.

“Lục Dao, tớ sợ tối ,nay tớ có thể ngủ cùng giường với cậu được không?”

Trịnh Hinh Nguyệt khóc đến khàn cả giọng, đáng thương hỏi tôi.

“Được, vậy cậu hãy lên giường của tớ.”

Dáng người Trịnh Hinh Nguyệt nhỏ nhắn, cho dù giường của ký túc xá là giường đơn, hai chúng tôi cũng có thể miễn cưỡng nằm chung.

Mấy người chúng tôi trở lại giường, không ai có thể ngủ được.

Rõ ràng bây giờ thời tiết vừa oi bức vừa nóng, nhưng đêm nay lại đặc biệt lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn có gió thổi lên sống lưng tôi.

Có phải là gió không nhỉ?

Tôi đột nhiên rùng mình, lông tơ trên người xù hết cả lên.

Cửa sổ đều đã đóng, lấy đâu ra gió?

Tôi quay đầu nhìn về phía cửa sổ bên cạnh giường Trịnh Hinh Nguyệt, chính gió thổi từ đó vào.

Rèm cửa sổ bị thổi tung lên, đằng sau giống như có bóng người ẩn nấp.

“Là ai đã mở cửa sổ?”