Chương 2

3.

“Ui cha, tớ không để ý! Nhưng cũng không có chuyện gì đâu, đây là trường học mà.”

Trương Lâm bối rối gãi gãi đầu.

Tôi vừa định mở miệng, ánh mắt lại vô tình nhìn ra phía sau Trịnh Hinh Nguyệt.

Giường của cô ấy đặt bên cạnh cửa sổ, cửa sổ vẫn đang đóng chặt, nhưng vừa rồi không biết có phải tôi bị hoa mắt hay không, ở góc dưới bên phải của cửa sổ

Hình như có một bóng đen.

Giống như…có người nào đó ở ngoài cửa sổ thò nửa cái đầu vào trong phòng nhìn tr.ộ.m.

[Ngoài cửa sổ sẽ không có ai hay bất cứ thứ gì khác th.e.o d.õ.i bạn, nếu có, xin vui lòng giữ im lặng và đừng quấy rầy.]

Tôi nhớ tới những lời vừa thông báo trong đài phát thanh, bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Hẳn là do tôi hoa mắt nhìn nhầm rồi, đây là tầng tám mà.

Tôi hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng hàm, bước đến bên cửa sổ, kéo rèm che cửa sổ lại.

Lần này, nguồn sáng cuối cùng trong phòng cũng biến mất, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

“Lục Dao, sao đột nhiên cậu lại kéo rèm cửa sổ làm gì, tớ không nhìn thấy gì cả.”

“Cái quỷ gì thế này, sao lại không mở được vậy?”

Cô ấy quay đầu lại muốn bật đèn bàn đang sạc trên bàn, nhưng đèn bàn cũng không có động tĩnh.

“Đừng thử nữa, vô dụng thôi.”

Nếu việc mất điện chỉ là trù.n.g hợp ngẫu nhiên, vậy cũng không phải ngẫu nhiên mà tất cả các thiết bị chiếu sáng trong ký túc đều bị t.ê li.ệt.

Trùng hợp.

Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện mà con người có thể làm được.

Tôi rút điện thoại di động ra, màn hình phản chiếu ánh sáng yếu ớt, góc trên bên trái hiển thị không có sóng.

Đã 11 giờ rồi, nhưng Vu Sảng vẫn chưa quay về.

Mọi thứ diễn ra rất b.ấ.t ổn…

“Trương Lâm, Hinh Nguyệt, điện thoại di động của hai cậu có tín hiệu không?”

Hai người đồng thời lấy điện thoại di động ra xem, sững sờ một chút, lắc đầu.

Trương Lâm không tin vào mấy chuyện ma q.u.ỷ, cô ấy lấy laptop từ trên giường xuống, nó.ng nảy nhấn nút bật nguồn vài cái liên tục trong cơn bực dọc.

“Máy tính không mở được, điện thoại di động cũng không có tín hiệu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?”

Tôi lắc đầu.

“Tớ không biết.”

Dù sao cũng chắc chắn được một điều rằng đây không phải trò đùa.

“Ký túc xá của chúng tôi, không phải là bị…trúng g…tà chứ.”

Chữ cuối kia đột ngột bị cô ấy nuốt trở lại.

Trịnh Hinh Nguyệt ngồi trên giường run rẩy càng dữ dội hơn, kèm theo cả tiếng khóc “Vậy phải làm sao bây giờ, Vu Sảng vẫn còn đang ở bên ngoài.”

“Suỵt, đừng lên tiếng, hình như có người đi tới.”

4.

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó dừng lại trước cửa ký túc xá của chúng tôi.

“C.ứ.u với, có thứ gì đó đang đuổi theo tôi! C.ứ.u tôi!”

Người nọ không ngừng gõ cửa, sức lực rất lớn.

Là giọng nói của một nữ sinh phòng ký túc bên cạnh, hình như họ Dương, không học cùng khoa với chúng tôi, bình thường cũng rất ít khi giao thiệp.

“Làm sao bây giờ, chúng tôi có nên mở cho cậu ấy không?”

Trịnh Hinh Nguyệt nhát gan không có chính kiến, nhìn về phía tôi và Trương Lâm.

Ngay lúc đó cô ấy đã đi xuống giường, dưới tình huống như thế này, dựa dẫm vào một vài người sẽ càng có cảm giác a.n t.o.àn hơn.

Trương Lâm mạnh dạn hỏi người ngoài cửa một câu:

“Bạn học, bên ngoài có cái gì đuổi theo cậu à?”

Nữ sinh kia cũng không trả lời, chỉ là tiếng đập cửa càng thêm mãnh liệt.

“C.ứ.u tôi! Làm ơn, làm ơn! Tôi thật rất sợ!”

“Tôi không biết là cái gì, cái đầu kia…hình như đội một cái mũ!”

Một cái mũ?!

Mũ gì? Một cái mũ như một cái bóng dài ư?

Mấy đứa chúng tôi không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

Những bộ phim k.i.n.h d.ị mà tôi đã xem trong những năm qua giờ đây lần lượt hiện lên trong tâm trí.

“Mau mở cửa ra”! C.ầ.u x.i.n các cậu đấy, nó sắp tới rồi!”

Trương Lâm dao động, thận trọng đi đến phía cánh cửa, thuận tay còn cầm theo chiếc đèn bàn bên cạnh.

Tôi giữ cổ tay cô ấy, nhíu mày không đồng ý.

[Nếu bạn nghe thấy tiếng kêu c.ứ.u sau khi tắt đèn, đừng cố gắng giúp đỡ người vi ph.ạm tội nghiệp, nếu không bạn cũng có thể bị t.r.ừ.n.g ph.ạ.t.]

Người v.i ph.ạm?

Chẳng lẽ cô gái bên ngoài là một người v.i ph.ạm, hiện tại cô ấy đang chịu sự trừ.ng phạt sao?

Trái tim tôi trùng xuống.

“Không được mở cửa”.

Tôi không biết định nghĩa về người v.i p.hạ.m trong quy tắc này là gì, có lẽ cô gái ngoài cửa vô tội.

Nhưng chúng tôi không thể m.ạ.o h.i.ể.m.

Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai đến t.h.ả.m t.h.i.ế.t, giống như nữ sinh ngoài cửa đó gặp phải hình phạt t.r.a t.ấ.n cực lớn.

Tiếng l.a h.é.t kéo dài vài giây, chúng tôi nghe mà da đầu tê dại.

Trịnh Hinh Nguyệt bị âm thanh bên ngoài cửa dọa cho sợ hãi, ngồi xổm trên mặt đất, che miệng nhỏ giọng nức nở.

“Tớ muốn về nhà, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy.”

Tôi cũng sợ hãi không kém.

Cho dù là người có t.i.n.h thần mạnh mẽ đến đâu, đối mặt với loại tình huống không xác định này cũng rất khó mà ổn định được t.i.n.h thần.

Bên ngoài rốt cục cũng không còn âm thanh nào nữa, nhưng im lặng chưa đầy một phút, tiếng gõ cửa đột nhiên lại “rầm rầm” vang lên.

Lần này không ai trong số chúng tôi đề cập đến việc mở cửa.

Cô gái vừa rồi rõ ràng đã gặp phải b.ất tr.ắc gì đó, vậy người gõ cửa bên ngoài kia là ai?

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, mỗi một cái đều giống như đánh vào th.ầ.n k.i.nh của chúng tôi.

Trương Lâm không nhịn được mà nổi giận: “Đừng gõ nữa! M.ẹ k.i.ế.p, có để yên không? Đừng giả bộ t.â.m l.i.nh để hù dọa người khác nữa!”

Tiếng đập cửa đột nhiên dừng lại.

“Trương Lâm, cậu đang nói cái gì vậy?”

“Tớ là Vu Sảng, mau mở cho tớ.”