Chương 12: Không biết vì sao

Chương 12. Không biết vì sao

Một đêm không ngủ, Cầu Dịch Hành lại cảm thấy cả người thoải mái.

Cái ý tưởng ‘túng dục’ này cũng không đến nỗi, sau khi về sau thả lỏng cũng không muộn, chờ đến khi kế hoạch quý này xong xuôi, nghỉ ngơi một chút cũng được.

Chỉnh lại cà vạt, quay đầu liếc nhìn cô gái còn đang hôn mê, Cầu Dịch Hành đi đến mép giường ngồi xuống, vén mái tóc đen của Dịch Dao ra, thưởng thức khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mỏi mệt, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt.

Dịch Dao mê mang mở mắt ra, thân thể đau nhức làm cô vừa mới tỉnh khuôn mặt nhỏ đã nhăn lại, chờ đến khi cô thấy rõ bóng người bên mép giường, thân thể giống như đột nhiên gặp phải dã thú ăn thịt người mà kinh sợ giật mình, giường lớn cũng rung động theo.

Cầu Dịch Hành hơi giật mình.

“…… Sớm.” Dịch Dao ngó mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nuốt nước miếng, lúng túng nói.

Giọng khàn khàn lại ra vẻ bình tĩnh, ánh mắt né tránh rồi lại kiên cường, một giây trước còn giống như con mèo nhỏ bị giật mình, đảo mắt lại hình như không có chuyện gì xảy ra cả…

Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, Cầu Dịch Hành giơ tay kéo kéo cà vạt ——khuôn mặt nhỏ trên giường lập tức biến sắc.

Cầu Dịch Hành đứng dậy đưa lưng về phía Dịch Dao đi ra khỏi phòng, khóe miệng mỉm cười.

Không ngờ hắn lại có sở thích ác độc như vậy, nhưng phản ứng của cô gái nhỏ thật sự…. quá thú vị, nên hắn rất muốn làm chuyện gì đó để cô thay đổi sắc mặt.

Dịch Dao kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn biến mất ở trong phòng, một lúc sau cô mới nhíu mày —— vừa nãy hắn cố ý dọa cô!

Ác độc!

“Dịch tiểu thư, Cầu tiên sinh sắp xếp xe đưa đón cô, lúc nào cô thích thì kêu tài xế chở cô đi mua sắm, tài xế sẽ thay Cầu tiên sinh thanh toán hóa đơn cho cô.”

“……”

Hai tiếng sau, khi Cầu Dịch Hành giải quyết xong một số việc mới nhớ tới lời nói buổi sáng của mình trước khi đi, đúng lúc Khổng Đức bưng cà phê vào liền thuận miệng hỏi một câu.

“Nói với cô ấy rồi sao?”

Khổng Đức suy nghĩ một chút, xác nhận lại ‘cô ấy’ mà Cầu Dịch Hành nói là ai, sau đó trả lời, “Đúng vậy, đã báo cho Dịch tiểu thư rồi.”

“Vậy cô ấy phản ứng như thế nào?” Không biết vì sao, hắn có chút Cầu Dịch Hành hơi tò mò.

“…… Rất khó nói.”

“Vậy à?” Cầu Dịch Hành càng cảm thấy thú vị hơn, mỉm cười bưng tách cà phê lên, “Cô ấy nói gì?”

Khổng Đức vừa qua 40 tuổi, đầu có không ít tóc bạc rũ mắt nhìn Cầu Dịch Hành, dùng vẻ mặt khinh thường lại có chút bất đắc dĩ mang theo ủy khuất lạnh lùng cười “Ha hả” hai tiếng.

“Khụ khụ……” Cầu Dịch Hành lập tức bị ngụm cà phê trong miệng, trong đầu tưởng tượng đến biểu cảm vừa ghét bỏ vừa buồn bực của cô gái nhỏ.

Tâm trạng hắn rất tốt mà nói, “Chọn mấy bộ quần áo đưa đến khách sạn, sau đó kêu người tiếp theo vào đi.”

“Dạ.”

Ngủ một giấc đến chiều, Dịch Dao mới khỏe hẳn, eo, đùi, tiểu huyệt thậm chí hai tay giống như mới được ráp lại.

Sau một lúc lâu, Dịch Dao vẫn không nhúc nhích mà nhìn trần nhà, buồn rầu phát hiện trong lòng mình có không ít nỗi bi ai.

Từng ngày bị đàn ông đùa bỡn, dâʍ đãиɠ mở hai đùi ra để một người đàn ông xa lạ tùy ý vào vô số lần trong nơi bí mật nhất của mình, vì lấy lòng đàn ông mà càng ngày càng nói ra những lời da^ʍ tiện hơn.

Hối hận không? Khi biến thành dáng vẻ hạ tiện như thế?

Hối hận…… có tác dụng không?

Bên tai truyền đến giai điệu quen thuộc, Dịch Dao đợi hồi lâu, phát hiện tiếng chuông không hề dừng lại, liền cố hết sức đứng dậy đến phòng khách tìm túi xách.

Là Nina. Nina nói, muốn tâm sự với cô, cô nhìn váy lễ phục rách nát trên mặt đất, cười khổ kêu Nina trực tiếp đến khách sạn, thuận tiện mang cho cô một bộ quần áo.

Nina là hàng xóm kiêm bạn học cấp 3 của cô, lớn hơn cô một tuổi, thời trung học Nina lớn lên xinh đẹp lại dậy thì sớm, thường xuyên gặp mấy tên côn đồ chặn đường đùa giỡn.

Có một lần từ xa cô đã thấy mấy tên côn đồ đứng ở ven đường lôi lôi kéo kéo Nina, cô cũng không muốn lo chuyện bao đồng nên đã gọi điện thoại báo cảnh sát liền tiếp tục đi đường của mình, ai ngờ khi đến gần lại nghe thấy một tên lưu manh đắc ý nói:

“Anh tôi là người đại diện của một công ty lớn, chỉ cần cô em ngoan ngoãn để cho chúng tôi làm, tôi sẽ nói anh tôi nâng đỡ em thành minh tinh! Được không?”

Lúc đó cô dừng bước, quay lại nói một câu, “Anh họ của cô ấy là cảnh sát ở đồn công an, chỉ cần mấy người không ngoan, tiếp tục dây dưa cô ấy nữa, cô ấy sẽ kêu anh cô ấy bạo cúc hoa của mấy người. Được không?”

Đúng lúc cảnh sát trực ban đến đó, cô vừa mới dứt lời, hai cảnh sát liền đi ra từ góc đường, mấy tên côn đồ vừa nhìn thấy đã nhanh chân bỏ chạy…… Từ đó về sau, mỗi lần về nhà Nina đều đi theo cô, cho dù một thời gian rất lâu cô không nói với Nina câu nào cả.

Sau đó khi nghỉ hè, cha Nina đánh bạc thiếu nợ lấy một số tiền lớn của công ty bỏ trốn, ông bà nội bị xã hội đen đòi nợ đánh bị thương, mẹ Nina đi khám bệnh phát hiện bị nhiễm trùng đường tiểu, tất cả bi kịch đều xảy ra trên người Nina.

Không lâu sau, ở quê nhà, trường học bắt đầu truyền tai nhau, nói Nina bị một ông chủ bao dưỡng.

Là sự thật.

“Dao Dao, rời khỏi nơi này đi.” Mạnh Ni Na vừa vào cửa đã nói với Dịch Dao như vậy.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Dao Dao……” Nhìn cần cổ Dịch Dao có dấu vết lộ ra, Mạnh Ni Na cố nén nước mắt, “Bây giờ còn kịp, bây giờ cậu dứt ra thì những người khác vẫn không biết gì cả, cho nên… rời khỏi nơi này đi, bảo vệ mình cho tốt! Nghe mình đi, được không?”

“Nina, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng chuyện này, ván đã đóng thuyền.”

“Thành thuyền thì dỡ nó xuống!” Mạnh Ni Na lớn tiếng nói, “Cậu có biết cậu đang làm gì hay không! Cậu có biết cậu… ” Lời còn chưa dứt, Mạnh Ni Na đã nước mắt giàn giụa.

“Mình biết.”

“Cậu không biết! Cậu có biết làm một người phụ nữ, hậu quả đau khổ nhất của việc bán đứng thân thể là gì không? Không phải là bị người khác khinh bỉ, hèn mọn, thóa mạ, không phải thân thể ốm đau, không phải nội tâm tự khiển trách mình, mà là……”

“……”

“... Là khi cậu yêu một người, lại biết rõ mình không tư cách đứng ở bên cạnh hắn!”