Chương 17: Được cải thiện bữa ăn

Buổi sáng Lục Nha đi phòng bếp lớn trước giờ nấu ăn, Lam Yến ngồi trước cửa sổ đọc sách, nhìn kỹ quyển sách trong tay nàng chính là "Tam Tự Kinh".

Kiếp trước nàng đọc sách hai mươi năm sau nhưng học đều là chữ giản thể, nhưng Thanh triều dùng đều là chữ phồn thể, nàng căn bản không hiểu. Đọc sách hai mươi năm sau, đến Thanh triều nàng thế nhưng thành thất học.

Vì không muốn thất học, Lam Yến chỉ có thể tìm đến "Tam Tự Kinh" từ đầu học chữ.

Chính là cơ hội học chữ này cũng là nàng sau khi thành thị thϊếp của Tứ gia mới có. Thanh triều có quy định cung quy biếи ŧɦái, cung nữ không được phép biết chữ, nếu muốn biết chữ phải được chủ tử cho phép mới được.

Trước kia Lam Yến chỉ là cung nữ thô sử của Vĩnh Hòa Cung, tự nhiên không có khả năng được Đức phi cho phép biết chữ.

Sau khi vào phủ Bối lặc trở thành thị thϊếp của Tứ gia, Lam Yến mới lấy tiền của Lam Yến để mua quyển "Tam Tự Kinh" này. Phủ Bối lặc có Tàng Thư Các, nhưng một thị thϊếp như nàng không có tư cách đi Tàng Thư Các đọc sách và mượn sách; cho nên chỉ có thể tự mình bỏ tiền mua.

Nhìn quyển "Tam Tự Kinh" mấy tháng này, Lam Yến đã dựa vào ký ức đọc "Tam Tự Kinh" kiếp trước mà nhận biết hết các chữ. Bởi vì không có giấy bút, nàng cũng chỉ có thể dùng nước chấm trên bàn để luyện tập viết chữ.

Thật là keo kiệt. Nhưng không có cách nào, ai bảo nàng chỉ là một thị thϊếp không được sủng ái đâu.

“Cô nương, nô tỳ đã trở lại.” Lục Nha mang theo hộp đồ ăn trở về, vẻ mặt rạng rỡ.

“Có chuyện gì tốt mà vui vẻ thế?” Lam Yến tò mò hỏi: “Di, hôm nay đồ ăn sáng sao lại ngon thế? Phủ có chuyện vui gì à?”

Lục Nha đặt hộp đồ ăn lên bàn, mở hộp và lấy thức ăn ra: một chén cháo, một chén canh lớn màu trắng ngà, một đĩa thịt dê, một đĩa rau xanh, một đĩa khai vị nhỏ, và hai quả trứng gà, hai cái bánh bao thịt dê.

Không chỉ thức ăn nhiều mà chất lượng cũng tốt hơn nhiều.

Phải biết rằng từ khi vào phủ Bối lặc, mỗi sáng nàng đều ăn cháo trắng và bánh màn thầu. Thịt cũng chỉ là thịt heo và rất ít, chỉ ba, bốn miếng, không có canh, không có khai vị, chỉ có một đĩa cải trắng hoặc củ cải.

Vì nàng không được sủng ái, Lục Nha cũng chịu khổ theo, Lục Nha ăn càng ít thì Lam Yến sẽ chừa lại một phần cho Lục Nha ăn.

Hôm nay là bữa sáng ngon nhất từ khi nàng vào phủ.

Lục Nha: “Nô tỳ sáng sớm đã đi phòng bếp lớn trước giờ nấu ăn, còn không biết trong phủ có chuyện gì vui không. Khi nô tỳ đến nhận đồ ăn cũng rất ngạc nhiên, họ lại cho nô tỳ thức ăn sáng ngon như vậy. Nô tỳ cũng tưởng trong phủ có chuyện vui, nhưng hỏi họ thì họ chỉ nói là phúc tấn phái người đến phòng bếp lớn dặn dò. Họ cũng không biết gì thêm.”

“Phòng bếp lớn nói, ý tứ của phúc tấn là từ nay về sau, đồ ăn của ngài và An thị thϊếp cần được chuẩn bị tốt nhất.”

“Cô nương, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nếu phúc tấn đã phân phó, ngài cứ yên tâm dùng là được.” Lục Nha nhìn đồ ăn sáng mà miệng tứa nước.

Lam Yến suy nghĩ một chút, lòng nghi hoặc nhưng không nghĩ ra, thôi thì ăn trước rồi nói sau.

Ăn xong, Lam Yến nói với Lục Nha: “Ta không cần ngươi hầu hạ, ngươi cũng đi xuống dùng đồ ăn sáng đi. Đúng rồi, ta ăn không hết nhiều như vậy, ta cho ngươi một cái bánh bao, lại thêm chút thịt và đồ ăn cho ngươi. Ăn xong rồi, một hồi ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, trong phủ có chuyện gì vui không?”

Lục Nha vừa nghe nhất thời tươi cười rạng rỡ: “Vâng, nô tỳ biết rồi. Đa tạ cô nương. Vẫn là cô nương đối với nô tỳ tốt nhất.”

Lục Nha bưng bánh bao và đồ ăn Lam Yến cho ra ngoài ăn.

Chủ tớ có thân phận khác biệt, hạ nhân không thể vượt qua giới hạn chủ tớ, đây là điều Lam Yến học được từ trong cung.

Sau khi ăn sáng, Lục Nha đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, và nhanh chóng trở về.

Lục Nha: “Cô nương, nô tỳ hỏi thăm rồi, trong phủ không có chuyện gì vui.”

Lam Yến buồn bực: “Không có chuyện gì vui?”

Lục Nha: “Đúng vậy. Không có chuyện gì vui.”

Nếu không có chuyện gì vui, vậy tứ phúc tấn vì sao lại dặn dò phòng bếp lớn cải thiện đồ ăn cho các nàng?

Lục Nha: "Cô nương, sáng nay nô tỳ gặp An cô nương. An cô nương tối qua hẳn là không ngủ ngon, hai mắt thâm quầng, sưng húp. Chắc là tối qua Bối Lặc gia không triệu nàng thị tẩm, nên nàng thương tâm thất vọng, cả đêm không ngủ."

"Vừa rồi nô tỳ thấy An cô nương sai Việt Lan dùng trứng gà lăn cho nàng bớt quầng thâm."

Lục Nha nở nụ cười khoái trá khi thấy người khác gặp họa.

Lam Yến: "An thị lòng dạ hẹp hòi, thích ghi thù. Ngươi đừng ra vẻ như vậy, nếu nàng nhìn thấy, chỉ càng thêm hận ngươi."

Lục Nha: "Cô nương yên tâm, sau khi rời khỏi đây, nô tỳ sẽ cười tủm tỉm, không để An cô nương nhìn ra."

Lam Yến: "Ngươi biết điều là tốt rồi. Ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một chút."

Lục Nha: "Vâng, cô nương."

Lục Nha sau khi rời đi, Lam Yến tiếp tục suy nghĩ về chuyện Tứ phúc tấn. Để bảo vệ mạng sống, mấy tháng nay Lam Yến dựa vào những tin tức nghe được trong phủ để liên tục cân nhắc, phân tích mối quan hệ giữa Tứ gia và các thê thϊếp trong phủ, cũng như những sự việc xảy ra trong phủ, hy vọng có thể nâng cao khả năng đấu đá trong chốn hậu cung, bảo toàn mạng sống của mình.