Chương 1060: Ta nhất định phải cứu chàng

Trong đình viện yên tĩnh chỉ còn lại một mình Tiêu Hề Hề.

Nàng nhìn lên bầu trời đêm.

Trời đêm hôm nay có thể nhìn thấy sao.

Trong số những ngôi sao đó, Tiêu Hề Hề lập tức tìm thấy sao Tử Vi tượng trưng cho Lạc Thanh Hàn.

Sao Tử Vi rực rỡ một thời, giờ đã trở nên mờ nhạt.

Nếu không cố ý tìm thì rất khó nhận ra sự tồn tại của nó.

Tiêu Hề Hề dựa vào tinh tượng suy đoán, ba sư huynh và Ngọc Lân vệ hẳn là đã tìm được bốn tà vật, cộng thêm con búp bê được tìm thấy ở thôn Đại Phúc, bọn họ đã tìm và tiêu hủy năm tà vật, vẫn còn hai tà vật.

Nhưng thời gian không còn nhiều.

Đêm nay là hạn chót.

Qua đêm nay, sao Tử Vi sẽ rơi xuống, Lạc Thanh Hàn cũng sẽ hôn mê vĩnh viễn.

Tiêu Hề Hề không chắc các sư huynh có thể tìm thấy hai tà vật còn lại trong đêm nay hay không.

Nếu không tìm được, không chỉ Lạc Thanh Hàn sẽ chết, mà cả vương triều Đại Thịnh cũng sẽ lâm vào chiến tranh.

Ai biết được đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người chết nữa?

Dù là Bảo Cầm, Thường công công, Triệu Hiền và những người khác trong cung, hay vợ chồng Anh vương, Lệ Khinh Ngôn, Lý phi, Diêu tiệp dư ngoài cung.

Tất cả mọi người sẽ cuốn vào cuộc chiến này, trở thành những hạt bụi tầm thường trong dòng thời gian.

Nước nhà lâm nguy, không ai có thể thoát được.

Có thể một số người may mắn thoát khỏi chiến tranh, trở thành kiêu hùng một phương.

Nhưng càng nhiều người chỉ có thể bị ngọn lửa chiến tranh nuốt chửng, biến thành tro bụi.

Tiêu Hề Hề không muốn những người xung quanh mình vô cớ vướng vào kiếp nạn này.

Nàng hy vọng mọi người đều sống tốt.

"Quý phi nương nương, sao người lại đứng đây?"

Tiêu Hề Hề định thần lại, nhìn theo hướng phát ra tiếng, thấy Bảo Cầm đang đứng cách đó không xa.

Bảo Cầm quan tâm nói "Bên ngoài lạnh lắm, nương nương mau về phòng đi, kẻo bị cảm lạnh."

Tiêu Hề Hề cười mắt mày cong cong "Ta muốn ngắm sao."

Bảo Cầm đành phải vào phòng lấy một áo choàng dày, khoác cho nàng.

Trong đình viện ở cung Vân Tụ cũng đốt địa noãn, hơi ấm không ngừng tỏa ra, thật sự không hề lạnh.

Nhưng có một loại lạnh gọi là mẹ thấy con lạnh.

Bảo Cầm có loại tâm lý này.

Nàng hận không thể quấn con gái ngốc nghếch của mình thành quả cầu lông, sợ con gái ngốc nghếch sẽ bị cảm lạnh.

Tiêu Hề Hề nhẹ giọng gọi "Bảo Cầm."

Bảo Cầm "Nương nương có gì dặn dò?"

Tiêu Hề Hề "Em muốn thành thân không?"

Câu hỏi này đến bất chợt, Bảo Cầm sửng sốt một lúc mới nói.

"Nô tỳ không muốn."

Không phải nàng có thành kiến gì với việc thành thân, nàng chỉ đơn giản cảm thấy hoàn cảnh sống hiện tại của mình rất tốt, không cần phải thay đổi gì cả.

Tiêu Hề Hề bình tĩnh nói.

"Em biết hết những chỗ ta để ngân phiếu. Nếu sau này ta không còn ở đây, em cứ dùng số ngân phiếu đó đi. Nếu không muốn rời cung, có thể ở trong cung làm nữ quan. Nếu cảm thấy chán ngán việc trong cung, có thể rời cung sinh sống. Số tiền đó đủ để em làm ăn nhỏ. Tất nhiên, nếu em không có hứng thú làm ăn thì cũng có thể tìm một gia đình tốt để thành thân. Dù sao thì vẫn nên làm theo ý em, chỉ cần em sống vui, dù thế nào cũng được."

Bảo Cầm bị lời của nàng dọa sợ.

Giọng nàng giống như người sắp chết đang chuẩn bị hậu sự của mình.

Bảo Cầm lo lắng nói "Đang yên lành, người nói chuyện này làm gì? Số tiền đó là tiền riêng mà người vất vả lắm mới tích góp được, làm sao nô tỳ có thể lấy tiền của người? Huống chi, nô tỳ cũng không muốn rời cung, nô tỳ chỉ muốn ở bên người, nô tỳ muốn hầu hạ người cả đời."

Tiêu Hề Hề "Sao ta có thể để em hầu hạ ta cả đời? Vậy thì ta quá ích kỷ rồi, em còn trẻ, nên có cuộc sống của riêng mình."

Bảo Cầm gần như sắp khóc.

"Nương nương, có phải người gặp chuyện gì không? Không phải người lại muốn rời cung đó chứ? Người đã hứa với nô tỳ, từ nay về sau dù có đi đâu, người cũng sẽ dẫn nô tỳ theo, người sẽ không bỏ lại nô tỳ nữa!"

Lúc còn ở Đông cung, Tiêu trắc phi từng dùng giọng điệu này dặn dò hậu sự với nàng. Kết quả Tiêu trắc phi một đi không trở lại, mãi đến một năm sau mới dùng thân phận công chúa Nam Phượng trở về.

Trong hơn một năm, Bảo Cầm hầu như ngày nào cũng lo lắng cho an toàn của Tiêu trắc phi.

Nàng không muốn trải qua chuyện đó lần nữa.

Lần này mặc kệ Quý phi muốn làm gì đi đâu, nàng đều phải đi theo Quý phi!

Tiêu Hề Hề bất lực nói "Ta phải làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm, ta không đảm bảo sau khi làm xong có thể bình an vô sự."

Bảo Cầm lập tức nói "Nô tỳ có thể giúp người làm chuyện này!"

Tiêu Hề Hề khẽ lắc đầu, trâm cài bộ dao trên đầu nàng lay động, phản chiếu ánh vàng nhàn nhạt trong đêm.

Nàng dùng giọng điệu bình tĩnh và kiên quyết nói.

"Chuyện này chỉ có ta mới làm được, cũng phải là ta làm."

Bảo Cầm quan tâm hỏi "Rốt cuộc người muốn làm gì?"

Tiêu Hề Hề "Ta muốn sửa mệnh cho một người."

Bảo Cầm sửng sốt.

Nàng không rõ sửa mệnh là ý gì? Cũng không hiểu hậu quả của việc sửa mệnh sẽ thế nào?

Nhưng nàng biết người cần sửa mệnh lúc này chỉ có Hoàng đế.

Bảo Cầm "Người muốn cứu Hoàng thượng?"

Tiêu Hề Hề gật đầu "Phải, Hoàng thượng gặp nguy hiểm, ta nhất định phải cứu chàng."

Nàng không tiếc mọi giá để cứu Lạc Thanh Hàn, không chỉ vì nàng yêu hắn mà còn vì sống chết của hắn có liên quan đến vận mệnh của quá nhiều người.

Ví như Bảo Cầm trước mặt nàng.

Nếu Lạc Thanh Hàn chết, Đại Thịnh diệt vong, phản quân xông vào cung, đại cung nữ Bảo Cầm bên cạnh Quý phi chắc chắn không thoát được.

Lúc đó, ai sẽ bảo vệ em ấy?

Còn có Thường công công, hắn là thái giám được Hoàng đế tin cậy nhất, còn là tổng quản thái giám của cả hoàng cung, phản quân chắc chắn sẽ không tha cho hắn, chờ đợi hắn chỉ có con đường chết.

Còn có các sư huynh, vợ chồng Anh vương, Lệ Khinh Ngôn, Lý phi và Diêu tiệp dư ......

Bọn họ có thể giữ mạng dưới đao của phản quân không?

Tiêu Hề Hề muốn bảo vệ không chỉ Lạc Thanh Hàn, mà còn nhiều người từng đối tốt với nàng.

Nếu nhất định phải hy sinh một người mới có thể giữ vững thiên hạ thái bình.

Vậy nàng bằng lòng làm người hy sinh đó.

Dù gì đáng lẽ nàng đã phải chết lúc mười chín tuổi, có thể sống đến tận bây giờ thì nàng đã hời rồi.

Bảo Cầm ngơ ngác nhìn Quý phi nương nương.

Nàng nhìn thấy kiên quyết trong mắt Quý phi.

Nàng biết Quý phi đã quyết định, dù có thế nào cũng sẽ không thay đổi.

Điều duy nhất Bảo Cầm có thể làm lúc này là đè nén bất an trong lòng, cố gắng mỉm cười.

"Quý phi nương nương muốn làm gì thì cứ làm, dù kết quả ra sao, nô tỳ sẽ luôn đứng về phía người."

Tiêu Hề Hề giơ tay, nhẹ nhàng ôm nàng một cái.

"Cảm ơn."

Bảo Cầm đã cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không cầm được nước mắt.

Nàng nghẹn ngào nức nở, lớn tiếng nói "Người nhất định sẽ không sao, Hoàng thượng cũng sẽ không sao, hai người đều sẽ không sao!"

Tiêu Hề Hề buông nàng ra, dùng khăn lụa lau nước mắt cho nàng.

"Ta còn có chuyện cần em làm."