Chương 1059: Lão đang lừa ngươi

Tiêu Hề Hề chưa từng nghe nói đến đạo hiệu Thiên Yển chân nhân, nhưng theo những gì nàng biết, Thịnh Trường Đế lúc còn sống rất mê tín cầu tiên vấn đạo, thậm chí ông từng kiên quyết tin rằng trên đời này thật sự có cách khiến người khác trường sinh bất tử, vì vậy ông chiêu mộ một nhóm đạo sĩ giúp ông tìm bí quyết, gây ra rất nhiều chuyện hoang đường, triều đình hậu cung tràn ngập chướng khí.

Sau khi Thịnh Trường Đế qua đời vì bệnh, chuyện đầu tiên mà Thịnh Vĩnh Đế làm khi kế vị là thanh toán nợ cũ.

Thịnh Vĩnh Đế ra lệnh bắt giữ hết đám đạo sĩ giả ma giả quỷ, ngũ mã phanh thây!

Theo lý thì đám đạo sĩ đó chết hết rồi, không ngờ vẫn còn một con cá lọt lưới.

Tiêu Hề Hề "Vấn đề thứ ba ......"

Nàng vừa bắt đầu nói thì bị Uất Cửu cắt ngang.

Uất Cửu cười như có như không nói.

"Ta đã trả lời hai vấn đề của người, cũng đủ thể hiện thành ý của ta, bây giờ đến lượt người thể hiện thành ý của mình. Làm ăn mà, phải có qua có lại, như vậy mới công bằng, không phải sao?"

Tiêu Hề Hề "Có lý đấy, nói bổn cung biết sinh thần bát tự của ngươi, bổn cung xem cho ngươi một quẻ."

Uất Cửu không chút do dự nói sinh thần bát tự của mình.

Lần này đến lượt Tiêu Hề Hề kinh ngạc.

Nàng còn tưởng tên này sẽ lo lắng khi nói sinh thần bát tự của mình cho người khác biết.

Uất Cửu dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, lười biếng nói.

"Trong tay các người đã có máu của ta, dù ta không nói sinh thần bát tự của mình cho các người, các người vẫn có thể tìm được ta."

Tiêu Hề Hề viết vào giấy, nhắm mắt xem quẻ.

Một lúc sau, nàng mở mắt, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Uất Cửu.

Uất Cửu "Người bói được gì rồi?"

Tiêu Hề Hề "Trong người ngươi có một nửa dòng máu của người Tây Vực?"

Uất Cửu cười giễu "Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?"

Ngũ quan của gã có phần sắc sảo hơn người thường, thậm chí cả con ngươi của gã cũng có màu đen pha chút xanh lam.

Khuôn mặt đặc biệt như vậy dễ khiến người ta liên tưởng đến người Tây Vực với mũi cao mắt xanh và mái tóc dài xoăn.

Tiêu Hề Hề phớt lờ lời mỉa mai của gã, tiếp tục nói.

"Mẫu thân của ngươi đã chết rồi."

Uất Cửu khinh thường nói "Chuyện này ta đã sớm biết rồi."

Tiêu Hề Hề "Chuyện ngươi không biết là phụ thân của ngươi vẫn còn sống."

Uất Cửu sửng sốt, trên mặt lộ vẻ khó tin.

"Sao có thể? Nghĩ phụ nói rõ ràng, cha mẹ ta đã chết hết."

Tiêu Hề Hề "Lão đang lừa ngươi."

Uất Cửu muốn nói không thể nào, nhưng kế đó gã nghĩ đến tính cách của nghĩa phụ. Ông là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Nếu nói dối có lợi cho ông thì ông có thể lập tức bịa ra hàng trăm lời nói dối khác nhau.

Cứ nhìn những tín đồ bị ông lừa đến mất phương hướng kia là biết.

Uất Cửu "Cha ruột của ta ở đâu?"

Tiêu Hề Hề nói "Bổn cung còn chưa hỏi xong ba vấn đề."

Uất Cửu "Vấn đề thứ ba của người là gì?"

Tiêu Hề Hề "Môn chủ Thiên Môn đang ở đâu?"

Uất Cửu ngậm miệng không nói nữa.

Rõ ràng câu hỏi này là chuyện mà gã không thể trả lời.

Tiêu Hề Hề lòng nóng như lửa đốt, nhưng nàng biết mình không thể gấp gáp, nhất là khi đối mặt với một người có tính tình lập dị như Uất Cửu, nàng càng phải cẩn thận, tuyệt đối không được để gã nắm quyền chủ động.

Nàng giả vờ ung dung nói.

"Ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ, chỉ cần ngươi nói ra tung tích của môn chủ Thiên Môn, bổn cung sẽ cho ngươi gặp cha ruột của mình."

Uất Cửu mở miệng, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh nào.

Gã bị người khác giải xuống.

......

Sau khi Các lão sai người đưa thẻ bài vào cung, thì chờ đợi Hoàng đế triệu kiến.

Nhưng đợi một ngày một đêm vẫn không thấy người trong cung đến.

Mật thám được bọn họ phái đi điều tra trại Bạch Hổ và trại Chu Tước lần lượt quay về, mang theo một tin chấn động —

Huyện Du Môn đã bị phản quân chiếm đóng!

Sở dĩ trại Bạch Hổ và trại Chu Tước đột ngột rời kinh là vì bình định phản loạn.

Tin này giống như một quả bom bất ngờ phát nổ trong đầu Các lão.

Bọn họ hoảng loạn sợ hãi.

Sau khi hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của bọn họ là vào cung cầu kiến Hoàng đế.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, dù Hoàng đế có bế quan, bọn họ cũng phải gặp được Hoàng đế!

Lúc này trời đã tối, cổng cung đóng chặt.

Tuy nhiên, Các lão không muốn đợi thêm một đêm nữa nên đã thay quan phục, đích thân vào cung.

Bọn họ bị chặn trước cổng cung.

Cấm vệ gác cổng nghiêm túc nói "Không được Hoàng thượng triệu kiến, bất cứ ai cũng không được tự ý vào cung!"

Các lão không muốn đi, bọn họ tập trung trước cổng cung, nhờ cấm vệ truyền lời đến Hoàng đế.

Chuyện bình định phản loạn không thể chậm trễ, đêm nay bọn họ nhất định phải gặp được Hoàng đế!

Trong cung Vân Tụ.

Tiêu Hề Hề vẫn chưa ngủ.

Nàng ngồi ghế thấp cạnh giường, mơ màng nhìn Lạc Thanh Hàn đang hôn mê.

Có tiếng gõ cửa nhẹ, giọng của Thường công công từ ngoài vọng vào.

"Khởi bẩm Quý phi nương nương, Triệu tướng quân tới."

Tiêu Hề Hề "Để hắn vào."

"Vâng."

Một lúc sau, cánh cửa được đẩy ra, Triệu Hiền bước vào, bộ giáp màu bạc tỏa ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn đứng bên kia bức bình phong hành lễ với Quý phi.

"Mạt tướng bái kiến Quý phi nương nương."

Tiêu Hề Hề "Chuyện gì?"

Triệu Hiền "Năm Các lão tụ tập ở ngoài cổng cung, xin cầu kiến Hoàng thượng."

Tiêu Hề Hề "Có phải bọn họ biết được gì rồi không?"

Triệu Hiền thành thật trả lời "Bọn họ đã biết huyện Du Môn bị phản quân chiếm đóng."

Tiêu Hề Hề không ngạc nhiên với chuyện này.

Những người có thể vào Nội các, dù là mưu mô hay quan hệ đều không thể xem thường.

Chỉ cần bọn họ muốn biết, tra được huyện Du Môn bị chiếm đóng cũng không khó khăn gì.

Tiêu Hề Hề hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

"Ngươi đi nói vói bọn họ, Hoàng thượng đã biết chuyện của phản quân, bảo bọn họ về trước đi. Sáng ngày mai, Hoàng thượng sẽ triệu bọn họ vào cung gặp mặt, dù có chuyện gì thì cũng đợi ngày mai hẵng nói."

Triệu Hiền nhất thời ngẩn ra.

Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Quý phi ở bên kia bức bình phong.

Theo hắn được biết, Hoàng đế vẫn còn hôn mê, thái y vắt óc cũng không tìm ra nguyên nhân.

Không ai biết khi nào Hoàng đế sẽ tỉnh?

Có thể lát nữa sẽ tỉnh, nhưng cũng có thể cả đời này sẽ không tỉnh lại nữa.

Nghe lời Quý phi nương nương nói, dường như chắc chắn sáng mai Hoàng đế sẽ tỉnh lại.

Tự tin của nàng ở đâu ra chứ?

Triệu Hiền rất tò mò, nhưng cũng không dám hỏi thêm, im lặng nhận lệnh rời đi.

Hắn truyền lời của Quý phi cho Các lão.

Các lão tụ đang tập trung trước cổng cung không chịu đi, vì muốn nhận được tin chính xác, nếu biết sáng mai sẽ gặp được Hoàng đế, bọn họ không cần phải ở lại đây nữa, ai nấy đều thức thời rời đi.

Tiêu Hề Hề bước ra khỏi phòng.

Các cung nữ thái giám ngoài cửa đều hành lễ với nàng.

Tiêu Hề Hề liếc nhìn bọn họ "Các ngươi đi làm việc đi, ở đây không cần người hầu hạ."

"Vâng."

Những người này ngoan ngoãn rời đi.