Hạ Vân Ỷ chung quy vẫn không thể như ý nguyện, Hạ Liễu thị căn bản không đồng ý để cho nàng nghe. Nàng dù sao cũng là tiểu hài tử, Hạ Liễu thị lo lắng nàng đi ra ngoài nói lỡ miệng, đến lúc đó mặt Hạ gia còn biết đặt ở đâu? Hạ Nguyên Phương phải làm sao bây giờ?
Sau đó Hạ Vân Ỷ có lòng muốn hỏi Trương Tú Hoa, nhưng Hạ Liễu thị trịnh trọng cảnh cáo Trương Tú Hoa, Trương Tú Hoa tất nhiên sẽ không ở trước mặt nàng nhiều lời.
Hạ Vân Ỷ đành phải cẩn thận hồi tưởng lại kiếp trước một lần, hồi ức này, nàng mới phát hiện trí nhớ của mình đối với rất nhiều chuyện cũng không sâu, chỉ lẻ tẻ nhớ rõ một ít chuyện, bởi vì ấn tượng thật sự không quá khắc sâu. Chẳng qua, nàng tuy rằng không nhớ rõ Hạ Nguyên Phương cụ thể là tái giá khi nào, lại nhớ rõ Hạ Nguyên Phương lúc ấy ở Hạ gia bao nhiêu tháng.
Cho nên, tuy rằng không thể từ chỗ Trương Tú Hoa tìm ra tin tức, nàng cũng không phải quá gấp gáp. Dù sao nàng cẩn thận quan sát qua sắc mặt Trương Tú Hoa, Hạ Liễu thị cùng Hạ Nguyên Phương, nhìn bộ dáng của các nàng, nàng mơ hồ có thể đoán được, sự tình hẳn là cũng không thuận lợi.
Hạ Vân Ỷ càng thêm yên tâm.
Nàng lại không biết, bộ dáng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm nhìn ở trong mắt Hạ Nguyên Phương, không khác gì cái gai đâm vào trong mắt, hung hăng chà đạp trái tim Hạ Nguyên Phương!
Hạ Nguyên Phương kỳ thật cũng không thích Trương Tú Hoa, thứ nhất là cảm thấy Trương Tú Hoa cướp người thân của mình chiếm đoạt nhà mình, thứ hai là tính cách không hợp với Trương Tú Hoa. Trương Tú Hoa tính tình yếu đuối, thân phận so với Hạ Nguyên Phương còn kém một chút. Người như vậy lại gả cho đệ đệ ưu tú của nàng, trong lòng Hạ Nguyên Phương cũng vẫn là đối với nàng phi thường không thích.
Có điều Hạ Nguyên Phương dù sao cũng xuất thân từ quan gia, cho dù trong lòng đối với Trương Tú Hoa không thích, trên mặt cũng sẽ không để lộ ra, sẽ không giống như những tiểu hộ gia đình nhỏ kia, không để ý mặt mũi cố ý làm khó dễ người khác.
Hiện giờ nàng vừa bị Thiệu gia bỏ rơi, Hạ gia cũng gặp nạn, thân phận của nàng rơi xuống ngàn trượng. Tuy rằng nàng đã hiểu rõ mình muốn gả cho người khác không có khả năng gả được, nhưng chân chính gặp phải vấn đề này, nàng vẫn cảm thấy phi thường khó chịu.
Hạ gia trước kia phong quang vô hạn, nàng sống như chúng tinh nâng nguyệt, không biết bao nhiêu người lấy lòng nịnh bợ. Cho dù đến nhà chồng, bố mẹ chồng và chồng cũng đều phi thường nể mặt nàng, chưa bao giờ làm nàng mất mặt trước mặt mọi người.
Đã trải qua những ngày tháng tốt đẹp như vậy, hôm nay lại để cho nàng đi làm kế thất điền phòng cho người ta, nam nhân thân phận tốt hơn một chút còn không nhất định nguyện ý tiếp nhận nàng, nàng làm sao có thể chịu được?
Mấy lần thương lượng xong, Hạ Nguyên Phương đối với nhân tuyển Hạ Liễu thị cùng Trương Tú Hoa đưa ra đều rất không hài lòng, nhưng Hạ Liễu thị dù sao cũng là mẹ ruột của nàng, chuyện nàng nghị thân còn phải dựa vào Trương gia, nàng cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên sẽ không ở trước mặt hai người tỏ thái độ
Nhưng mà biểu hiện của nàng càng rộng lượng, kỳ thật áp lực trong lòng cũng càng lợi hại.
Cho nên, khi nàng nhìn thấy bộ dáng Hạ Vân Ỷ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đối với Hạ Vân Ỷ liền có thêm vài phần oán hận, hơn nữa đối với Trương Tú Hoa cũng càng thêm bất mãn.
Cũng không thể trách Hạ Nguyên Phương nghĩ như vậy, lúc thương lượng chỉ có ba người ở đây, chính nàng cùng Hạ Liễu thị đều không có khả năng nói ra. Nhưng nhìn bộ dáng của Hạ Vân Ỷ rõ ràng chính là biết trước kết quả, như vậy người nói cho nó biết ngoại trừ Trương Tú Hoa còn có thể là ai?
Dù sao cũng là đại sự chung thân của nàng, Trương Tú Hoa lại nói cho Hạ Vân Ỷ, nàng sao có thể không oán? Hạ Vân Ỷ mới bao nhiêu tuổi? Nếu nó nói ra ngoài thì sao? Huống chi, Trương Tú Hoa có thể nói cho nó biết, có phải còn nói cho người khác biết hay không? Hạ Nguyên Phương mặt mũi để đâu? Làm thế nào có thể tiếp tục ở lại Hạ gia?
Chẳng lẽ, Trương Tú Hoa đang cố ý chê cười nàng? Nghĩ đến mỗi lần thương lượng, Trương Tú Hoa đều nghĩ biện pháp từ chối, mặc dù tiến cử, nhưng cũng không phải là tiến cử người có điều kiện tốt gì. Hạ Nguyên Phương liền nhịn không được hoài nghi Trương Tú Hoa là cố ý.
Nàng nhìn Hạ Vân Ỷ cùng Trương Tú Hoa, hít sâu một hơi đem oán khí trong lòng đè xuống, ngược lại cái gì cũng không nói, cười đến phảng phất như không có chuyện gì phát sinh.
Trương Tú Hoa không có nhiều tâm nhãn như nàng, tự nhiên cũng không nghĩ nhiều. Hạ Vân Ỷ thì ở trong lòng hạ chủ ý, căn bản không nhận thấy được sắc mặt Hạ Nguyên Phương biến hóa.
Những chuyện này của Hạ gia tất nhiên không ảnh hưởng đến Thương gia, không chỉ như thế, Thương gia thậm chí cũng không biết chuyện Hạ Nguyên Phương bị người ta bỏ, phải quay về nương tựa Hạ gia.
Mấy ngày nay cuộc sống của Thương gia kỳ thật trôi qua rất bình thản, khác biệt duy nhất chính là, Thương Cẩm Tú rốt cục tìm được cớ thay Lý Thục Hoa làm một ít canh bổ và đồ ngọt.
Đương nhiên, nàng chỉ nói cho người khác biết phải làm thế nào, thực tế động thủ chính là Thái Y Lam.
Thái Y Lam đối với Lý Thục Hoa có thể nói là phi thường chân thành, rất nhiều đồ ăn cho Lý Thục Hoa đều là do nàng tự mình làm. Cũng không phải lo lắng có người hạ dược, chỉ là khẩu vị của Lý Thục Hoa không tốt lắm, người khác làm đồ đều ăn không nổi, chỉ có thể ăn đồ Thái Y Lam làm.
Thái Y Lam làm rất tỉ mỉ, nàng nấu canh đều cẩn thận dùng thìa vớt bỏ bọt dầu, chỉ còn lại canh, vừa dinh dưỡng vừa không ngán.
Thương Cẩm Tú ngồi trong phòng bếp nhìn nàng làm, ngửi thấy mùi canh bổ nồng đậm mê người, trong lòng cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
Nàng ở thư phòng đọc được vài quyển sách thú vị, nhưng đối với những thứ khác, hứng thú của nàng cũng không lớn. Có điều nàng vẫn cùng Thương Sĩ Công nói chuyện một phen, nói muốn mượn sách về phòng xem. Thương Sĩ Công cho rằng nàng còn quá nhỏ, ngồi không yên trong thư phòng, cũng đồng ý.
Hắn lại không biết, Thương Cẩm Tú mượn sách về phòng xem chỉ là vỏ bọc.
Thư phòng tuy rằng bình thường không có người, nhưng Thương Sĩ Công thỉnh thoảng sẽ đi qua. Thương Cẩm Tú trong không gian của mình kỳ thật cũng có không ít sách, nàng chuẩn bị đem những quyển sách kia lấy ra xem một cái, xem có sách hữu dụng hay không.
Loại chuyện này tất nhiên không thể làm ở thư phòng, nếu Thương Sĩ Công đột nhiên tiến vào thì tệ quá. Vì thế, Thương Cẩm Tú liền tìm cớ mượn sách.
Nàng kỳ thật lúc mới bắt đầu đi tới thế giới này cũng đã kiểm tra qua không gian của mình, không gian dị năng của mình không có biến mất, vật tư bên trong cũng còn nguyên, Thương Cẩm Tú cảm thấy thật sự quá may mắn.
Phải biết rằng, trong không gian của nàng có không ít thứ tốt. Chưa kể đến đủ loại hạt giống chất lượng cao, những bộ sưu tập sách phong phú đối với nàng mà nói có tác dụng rất lớn! Chưa kể, không gian của nàng còn chứa nhiều thực phẩm tươi sống, nhiều loại rau, trái cây, thịt, hải sản, trứng gà... và không ít đồ ăn nấu chín và đồ ăn nhẹ đóng gói chân không, thậm chí có không ít sơn hào hải vị.
Trong nhà nàng có một cửa hàng, sản phẩm kinh doanh chủ yếu chính là sơn hào, không chỉ có nhân sâm, linh chi, trùng thảo các loại dược liệu tương đối quý giá, còn có táo tàu quế viên tương đối bình thường, cùng với không ít loại nấm, chủng loại rất phong phú.
Thời điểm mạt thế bộc phát, nhà nàng vừa vặn mới nhập vào một lượng lớn hàng hóa. Sau khi cha mẹ nàng mất, cô thức tỉnh dị năng, mở ra không gian tùy thân, đặt tất cả hàng hóa trong nhà vào không gian.
Sau đó khi tìm kiếm thức ăn, nàng cũng thu không ít vào không gian của mình.
Nhiều thứ như vậy, nếu thật sự hoàn toàn biến mất, vậy nàng thật sự là đau lòng muốn chết. Phàm là người đã trải qua mạt thế, không ai không rõ thức ăn trân quý đến nhường nào.
Thời gian trong không gian tĩnh lặng, đồ đạc sau khi bỏ vào cũng sẽ không hỏng. Chỉ tiếc nàng tuy rằng có không ít đồ ăn, nhưng không cách nào công khai lấy mấy thứ này ra.
Càng làm cho Thương Cẩm Tú để ý chính là, không gian thế giới này phi thường ổn định, năng lượng trong không khí rất ít, nàng hấp thu cực kỳ chậm chạp, mà nàng mỗi lần sử dụng dị năng đều phải tiêu hao năng lượng. Điều này cũng có nghĩa là tốc độ hấp thu năng lượng của nàng kém xa tốc độ tiêu hao.
Mặc dù mở ra không gian tùy thân không cần quá nhiều dị năng, nhưng Thương Cẩm Tú cũng không dám mở ra quá thường xuyên. Mà nàng mặc dù có không ít thủ đoạn công kích, nhưng cũng không dám tùy tiện sử dụng.
Nghĩ tới đây, Thương Cẩm Tú liền nhịn không được thở dài.