Chương 39: Ảo giác

Thương Cẩm Tú cũng không biết chuyện xảy ra ở Hạ gia, nàng đang cân nhắc, làm chút đồ ăn ngon bồi bỏ thân thể cho Lý Thục Hoa. Người mẹ kiếp trước của nàng nấu nướng phi thường tốt, nàng từ nhỏ ở nhà đã học theo, trù nghệ tự nhiên cũng không kém.

Chỉ là nàng rất ít tự mình động thủ, thẳng đến khi mạt thế đến, cha mẹ vì bảo vệ nàng mà chết trong tai nạn kia, chỉ còn lại một mình nàng, chỉ có thể tự mình nấu ăn, trù nghệ liền luyện càng tốt.

Nhưng thân thể hiện tại của nàng ngay cả năm tuổi cũng không tới, cho dù là có tâm ý này, thực hiện cũng không dễ dàng. Lần trước nàng chạy vào phòng bếp, kết quả vừa bước vào đã khiến người bên trong hoảng sợ, sợ hãi mời nàng ra ngoài. Bởi vì lo lắng, thậm chí còn tự mình đưa nàng đến trước mặt Lý Thục Hoa.

Lý Thục Hoa hỏi nàng vì sao đi vào, nàng liền theo thực tế nói muốn làm chút đồ ăn cho Lý Thục Hoa, khiến Lý Thục Hoa cảm động đến rối tinh rối mù, lại không chịu để cho nàng vào phòng bếp, chỉ nói chờ nàng lớn lên rồi nói sau.

Thương Cẩm Tú tính qua, Thương Cẩm Vân so với nàng nhỏ hơn hai tuổi lẻ một tháng, nói cách khác, Lý Thục Hoa có nàng mới hơn một năm, liền mang thai Thương Cẩm Vân. Chờ lúc Thương Cẩm Vân sinh ra, nàng mới hai tuổi một tháng.

Hiện tại Thương Cẩm Vân cũng mới hai tuổi 9 tháng, Lý Thục Hoa đã mang thai bốn tháng. Nàng thường xuyên mang thai sinh con như vậy, còn phải lo lắng cho việc làm ăn trong cửa hàng cùng chuyện trong nhà, đối với thân thể tổn khẳng định có tổn thương vô cùng lớn.

Đặc biệt, nếu sản phụ sau khi sinh không được nghỉ ngơi tốt, cũng rất dễ bị bệnh. Thương Cẩm Tú đối với Đông y không quá hiểu biết, bất quá nàng cẩn thận nhìn qua sắc mặt Lý Thục Hoa, cảm thấy thân thể Lý Thục Hoa hẳn là còn tốt, không giống bộ dáng là có bệnh.

Chỉ là nghĩ đến Lý Thục Hoa hiện tại còn mang thai, nàng liền nhịn không được lo lắng. Nàng cũng không biết có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không, gần đây trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an.

Vì tìm cho mình một cái cớ, Thương Cẩm Tú liền nảy ra chủ ý với thư phòng của Thương Sĩ Công. Thương Sĩ Công yêu sách, những năm gần đây thu thập không ít sách. Rất nhiều trong số đó là bản chép tay, tất cả đều là mượn sách của ta rồi chép lại cho riêng mình. Có thể nói, đối với Thương Sĩ Công mà nói, mỗi một quyển sách trong thư phòng đều là bảo bối của hắn.

Cho nên, khi Thương Cẩm Tú đề nghị muốn đi thư phòng Thương Sĩ Công đọc sách, trong lòng rất là thấp thỏm, sợ Thương Sĩ Công không đồng ý. Không nghĩ tới Thương Sĩ Công đối với nàng lại vô cùng dung túng, chỉ thoáng do dự một lát liền đồng ý, chỉ là dặn dò nàng ngàn vạn lần không được làm hỏng sách.

Thương Cẩm Tú tự nhiên gật đầu, hơn nữa cam đoan nhất định sẽ không làm hỏng cái gì.

Lý Thục Hoa biết chuyện này, cảm thấy Thương Sĩ Công đối với Thương Cẩm Tú quá mức dung túng. Tuy rằng nàng cũng hy vọng nữ nhi học thêm mấy chữ gì đó, lại lo lắng Thương Cẩm Tú còn quá nhỏ không có định tính, nếu làm hỏng sách thì không biết phải làm sao.

Nàng gả cho Thương Sĩ Công nhiều năm như vậy, đối với chút sở thích của Thương Sĩ Công có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay.

Thương Sĩ Công ngược lại không ngại, còn khuyên Lý Thục Hoa, nói cho dù làm hỏng, chỉ cần không làm mất, cùng lắm thì sao chép một phần nữa. Sách tuy rằng quý giá, nhưng nữ nhi nhà mình còn quan trọng hơn.

Lý Thục Hoa lúc này mới mặt mày hớn hở, không ngăn cản nữa, chỉ là lại lo lắng dặn dò Thương Cẩm Tú nhiều một chút, dặn nàng ngàn vạn lần không thể làm hỏng sách.

Tú nhi đã do Thương Sĩ Công tự mình khai sáng qua, biết đọc không ít chữ, cái này rất tiện nghi thương Cẩm Tú. Thương Sĩ Công đưa nàng đến thư phòng, để cho nàng tùy tiện xem, chỗ nào không hiểu có thể đi tìm hắn.

Thương Cẩm Tú hỏi Thương Sĩ Công có sách gì, nàng vốn muốn tìm sách trù nghệ, đáng tiếc căn bản không có, ngược lại có một quyển giới thiệu về dược thảo, tuy rằng không toàn diện, nhưng cũng có thể tham khảo một chút.

Nàng bận rộn chuyện này, cũng đem Hạ gia cùng Hạ Vân Ỷ đều bỏ lại phía sau đầu. Lại không biết, Hạ Vân Ỷ đã có chủ ý với nhà nàng.

Sau khi Hạ Nguyên Phương ôm Hạ Liễu thị khóc, nàng ghét bỏ bộ dáng hai mắt mình sưng lên quá khó coi, không muốn gặp những người khác, nhất là đệ muội Trương Tú Hoa này. Hạ Liễu thị tất nhiên sẽ không ép nàng, để Hạ Nguyên Phương ở trong phòng, muốn khi nào đi ra ngoài thì khi đó đi ra, đồ ăn cũng đều là để cho hạ nhân đưa tới tận cửa cho nàng.

Thẳng đến ngày thứ ba, mắt Hạ Nguyên Phương đã hoàn toàn tiêu sưng, nàng mới ra khỏi cửa phòng. Cũng chính là lúc này, Hạ Vân Ỷ mới nhìn thấy nàng.

Sau khi gặp mặt lẫn nhau, Hạ Liễu thị liền cân nhắc hôn sự của Hạ Nguyên Phương. Thiệu gia đã hưu nàng, tuy rằng trong lòng nàng phi thường bất mãn, nhưng cũng không muốn nữ nhi một lần nữa trở lại Thiệu gia vong ân phụ nghĩa này.

Nàng cũng hỏi Hạ Nguyên Phương, Hạ Nguyên Phương cũng không ngốc, biết Thiệu gia làm ra chuyện như vậy, xem như cùng Hạ gia hoàn toàn trở mặt, cho dù Hạ Liễu thị thật sự có biện pháp để Thiệu gia thu hồi hưu thư, nàng cũng không muốn trở lại Thiệu gia nữa.

Nàng cũng không muốn cô độc đến cuối đời như vậy, nếu có thể một lần nữa tìm một nam nhân yêu thương nàng, tất nhiên là cầu còn không được. Có điều Hạ Nguyên Phương cũng hiểu được, Hạ gia đã gặp khó khăn, hơn nữa thân phận nàng bị người ta bỏ rơi, cho dù lập gia đình, cũng chỉ có thể đi làm tái giá cho người khác, hôn sự tốt hơn cũng đừng nghĩ.

Mấu chốt, chính là nàng kén chọn.

Thân phận quá kém, nàng chướng mắt, thân phận tốt, đối phương chướng mắt nàng. Hơn nữa nàng hiện tại tuổi không nhỏ, kéo dài càng lâu ngược lại càng khó cầu thân, phải nghĩ biện pháp mau chóng giải quyết mới được.

Điều Hạ Nguyên Phương băn khoăn, cũng chính là băn khoăn của Hạ Liễu thị. Bất kể là con trai hay con gái, đều là tâm can của nàng. Con trai bây giờ không ở bên cạnh, con gái đã bị người ta hưu một lần, nếu gả cho nhà không tốt, vậy cả đời này sẽ bị hủy.

Hôm nay, Hạ Liễu thị gọi Hạ Nguyên Phương và Trương Tú Hoa vào trong phòng, một mình nàng thật sự nghĩ không ra người nào tốt, liền tính toán hỏi ý kiến của các nàng.

Nhà Trương Tú Hoa lần này tuy rằng bởi vì Hạ gia mà bị một ít liên lụy, nhưng chỉ là giáng chức. Lần này Hạ gia nếu không dựa vào được nhân mạch có sẵn, nói không chừng còn phải dựa vào Trương gia hỗ trợ.

Chính là có băn khoăn này, Hạ Liễu thị mới gọi Trương Tú Hoa qua, Hạ Nguyên Phương cũng không phản đối.

Hạ Vân Ỷ lại quấn lấy Trương Tú Hoa không chịu đi chơi với hạ nhân, Trương Tú Hoa không có biện pháp với nàng, đành phải mang nàng qua. Hạ Liễu thị thấy Hạ Vân Ỷ, sắc mặt cũng có chút không vui, chỉ là không đợi nàng mở miệng kêu người mang Hạ Vân Ỷ đi, Hạ Vân Ỷ đã giành trước nói: "Tổ mẫu, ngài gọi mẫu thân tới đây, là muốn thương lượng chuyện của cô cô sao?”

Hạ Liễu thị cho rằng Trương Tú Hoa nói lỡ miệng, hung hăng trừng Trương Tú Hoa một cái, ánh mắt nhìn về phía Hạ Vân Ỷ cũng mang theo vài phần không tốt: "Ngươi thì biết cái gì?”

Hạ Vân Ỷ biết nàng tức giận, liền cẩn thận mở miệng: "Tổ mẫu, ngài đừng trách mẫu thân, mẫu thân cái gì cũng không nói với ta, là ta đoán. Ta nghe nói cô cô bị... Liền suy đoán ngài có phải muốn tìm mẫu thân thương lượng chuyện của cô cô hay không."

Nàng cố ý ẩn đi một đoạn, sợ chọc giận Hạ Liễu thị. Dù là như thế, Hạ Liễu thị cùng Hạ Nguyên Phương vẫn nhịn không được không vui, trừng mắt nhìn nàng một cái.

Hạ Vân Ỷ nhất thời có chút thương tâm, nàng lưu lại nhân duyên muốn trợ giúp Hạ Nguyên Phương thành gia cùng Thương Sĩ Công, không hy vọng nàng lặp lại bi kịch kiếp trước, nhưng vì sao Hạ Nguyên Phương không chỉ không chịu cảm kích, còn muốn trừng mắt nhìn nàng?

Nàng rõ ràng nhớ rõ, kiếp trước Hạ Nguyên Phương đối với nàng rất tốt, thường xuyên tự mình xuống bếp nấu ăn cho nàng. Chẳng lẽ, đó đều là ảo giác của nàng sao?