Nữ nhân tên là Thục Hoa đang nâng mặt Thương Cẩm Tú khóc, một nam nhân trẻ tuổi đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, đầu tiên là nhìn Thương Cẩm Tú cười cười, sau đó ôn nhu nói với nữ nhân: "Thục Hoa, Tú nhi có thể tỉnh lại là chuyện tốt, trước tiên để Tôn đại phu xem cho đứa nhỏ một chút đi."
Hắn vừa nói như vậy, Thục Hoa lập tức phục hồi tinh thần, lấy khăn lau nước mắt trên mặt, đứng lên tránh ra vị trí.
Thương Cẩm Tú vẫn khẩn trương nhìn bọn họ, hết thảy chung quanh đối với nàng mà nói đều quá xa lạ, lúc này trong lòng nàng còn có vài phần thấp thỏm, sợ lộ ra tâm trạng bị người ta nhìn ra chỗ không ổn, trở nên thật cẩn thận.
Liếc mắt nhìn qua, Thương Cẩm Tú liền thấy Thục Hoa tránh ra, sau đó, một lão giả đi tới. Lão giả tóc hoa râm, râu có chút dài, bộ dạng hiền lành mặt mày thiện mục, làm cho người ta cảm giác rất đáng tin. Bên cạnh hắn còn có một tiểu đồng bộ dáng thanh tú, trong tay tiểu đồng xách theo một cái rương gỗ. Vừa đến gần, Thương Cẩm Tú liền ngửi được một mùi thuốc đông y nhàn nhạt, cảm thấy hẳn là rương thuốc.
Lão giả vừa đi đến bên giường, trong góc liền đi ra một nha hoàn, đặt ghế trong tay ở bên giường. Sau khi lão giả ngồi xuống, nha hoàn kia khom người lấy tay Thương Cẩm Tú từ trong chăn ra, đặt một cái đệm nhỏ mềm mại dưới cổ tay nàng, tiếp theo lại không tiếng động lui về trong góc.
Lão giả vươn ngón tay nhẹ nhàng ấn lên cổ tay Thương Cẩm Tú, bắt mạch đồng thời cũng nhìn sắc mặt nàng. Thương Cẩm Tú lúc này sắc mặt còn có chút trắng bệch, chỉ là so với gương mặt như tro tàn lúc trước màu sắc đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí mơ hồ lộ ra hồng nhuận. Lại nhìn mạch đập, cũng dần dần mạnh mẽ hơn so với lúc trước, tựa hồ là đột nhiên khôi phục sinh cơ.
Lão giả kinh ngạc "A" một tiếng, cảm thấy tình huống của Thương Cẩm Tú rất kỳ quái. Lúc trước hắn đã cẩn thận xác nhận qua, Thương Cẩm Tú lúc ấy tuy rằng còn chưa chết, nhưng đã sắp không xong, căn bản không muốn cứu. Không nghĩ tới người còn chưa ra khỏi Thương gia, đã có người chạy đến nói Thương Cẩm Tú tỉnh.
Lúc ấy hắn theo bản năng liền suy đoán có phải là "hồi quang phản chiếu" hay không, chỉ là nhìn thấy kinh hỉ trên mặt những người khác, nhất là con ngươi Thương Sĩ Công cùng Lý Thục Hoa trong nháy mắt sáng lên, hắn thật sự không đành lòng nói ra suy đoán này, liền đi theo tới xem.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại của Thương Cẩm Tú, cũng không phải là "hồi quang phản chiếu", ngược lại giống như là nguyên bản mất đi sinh cơ lại tìm trở về, tóm lại rất quỷ dị.
Lão giả đang có chút không xác định, liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Lý Thục Hoa: "Tôn đại phu, Tú nhi nó… nó có ổn không?"
Lão giả nghe ra trong thanh âm của nàng thấp thỏm, quay đầu lại nhìn thần sắc Lý Thục Hoa, chỉ thấy hai mắt nàng đang gắt gao nhìn chằm chằm Thương Cẩm Tú nằm trên giường, hai tay gắt gao nắm chặt cùng một chỗ, khăn tay đều bị bóp đến biến dạng, hiển nhiên thập phần khẩn trương bất an. Thương Sĩ Công đỡ Lý Thục Hoa, hai mắt đồng dạng nhìn Thương Cẩm Tú, nhìn thần sắc hắn cũng đang bất an.
Lão giả hành y nhiều năm đã quen với đủ loại chuyện, biết trong lòng bọn họ lúc này hẳn là cũng đang lo lắng Thương Cẩm Tú là "hồi quang phản chiếu", cho nên mới bất an, sợ Thương Cẩm Tú một khắc sau liền đi.
Lão giả liền nhẹ nhàng ho một tiếng, chậm rãi nói: "Chúc mừng nhị vị, tình huống của thiên kim quả thật có chuyển biến tốt đẹp, Tôn mỗ kê cho nàng một đơn thuốc, uống trong ba ngày, tĩnh dưỡng thật tốt, lại xem tình huống. Ba ngày sau, nếu không sao, có thể coi như thoát được một kiếp."
Kỳ thật từ mạch tượng mà nói, Thương Cẩm Tú hẳn là không có việc gì, uống thuốc chậm rãi điều dưỡng là tốt rồi, chỉ là nàng đột nhiên từ chết chuyển biến thành sống quá quỷ dị, quá đột ngột, lão giả trong lòng có chút bất an, cũng không dám hạ quyết tâm, chỉ có thể xem tình huống sau này. Hy vọng, đứa trẻ này thực sự ổn.
Nhìn bộ dáng đau đớn muốn chết của Lý Thục Hoa, lão giả thật sự rất không đành lòng Thương Cẩm Tú cứ như vậy mà ra đi.
Thương Cẩm Tú vẫn không lên tiếng, lẳng lặng nằm ở trên giường nhìn phản ứng của những người này, nghe lão giả nói, trong lòng nàng vụиɠ ŧяộʍ thở phào nhẹ nhõm, xem ra không bị hoài nghi. Ngay sau đó, nàng liền nhớ tới, thanh âm của lão giả này lúc trước nàng đã nghe qua. Lúc ấy còn có một nữ nhân lớn tuổi hơn một chút, nói chuyện rất khắc nghiệt, cũng không biết những lời nàng ta nói lão giả này có nghe thấy hay không.