Chương 2: Đại nạn không chết

Lúc này trong phòng ngay cả một người cũng không có, những người nói chuyện lúc trước đều không biết đi đâu. Thương Cẩm Tú nhìn quanh một lần, dần dần trở nên không xác định được. Những thanh âm vừa rồi, rốt cuộc là có người thật sự đang nói chuyện, hay là nàng chỉ đang gặp ảo giác?

Đúng lúc này, Thương Cẩm Tú nghe thấy một tràng tiếng bước chân. Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng nàng vẫn nghe rõ ràng như trước, chắc chắn là có người tới. Nàng do dự không biết có nên nhắm mắt lại hay không, suy nghĩ một chút, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được tò mò. Nàng thực sự muốn biết ai sẽ là người bước vào.

Người tới sau đó vòng qua bình phong, Thương Cẩm Tú rốt cục thấy rõ hình dáng người đang tới, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Người tới là một nữ nhân, đang bế một bé gái tầm khoảng hai ba tuổi. Nữ nhân mặc một cái áo dài màu lam, tóc búi thành thập tự giá, đeo một bộ tóc bạc, trên mặt bôi một lớp phấn nhàn nhạt, quả thật rất xinh đẹp.

Lúc Thương Cẩm Tú nhìn qua, vừa lúc hài tử trong ngực nàng ấy cũng nhìn về phía Thương Cẩm Tú. Đứa bé tuy rằng còn nhỏ nhưng thân mình lại rất tốt, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn trông rất có hồn, lông mi vừa dài vừa cong, vô cùng xinh đẹp.

Thương Cẩm Tú còn đang giật mình, suy nghĩ đối phương là ai, chợt nghe thấy hài tử đó kêu lên một tiếng: "Tỷ tỷ!" Thương Cẩm Tú kinh ngạc con mắt trợn tròn, nhìn lại hài tử kia, nhìn về phía nàng cười ngọt ngào lại kêu một tiếng: "Tỷ tỷ!”

Nàng lại đảo mắt nhìn nữ nhân đang bế hài tử này, chỉ thấy nữ nhân đó cũng ngạc nhiên, có chút giật mình, nàng ấy ôm đứa nhỏ trong ngực bước nhanh đến bên giường, trong miệng nói: "Nhị tiểu thư, tỉnh… tỉnh lại rồi?”

Thương Cẩm Tú hai mắt gắt gao nhìn nàng ấy, xác định sự quan tâm trên mặt nàng ấy không phải là giả dối, trong đầu nhất thời nổ tung, ý thức được sực việc lúc này đã nghiêm trọng tới mức nào.

Trước khi chết, nàng cũng từng đọc qua các mảng văn học lớn, xem qua rất nhiều tiểu thuyết được gọi là "xuyên không", "trọng sinh", tình huống trước mắt, nàng dường như không chỉ xuyên không, mà còn "mượn xác hoàn hồn"!

"Ta..." Thương Cẩm Tú cố sức mở miệng muốn nói chuyện, lại phát hiện âm thanh của mình khàn khàn khác thường, hơn nữa vừa đói vừa khát, vì thế nàng nói: "Ta muốn uống nước.”

Nữ nhân ngay lập tức gật đầu: "Tiểu thư chờ một chút, ta sẽ đi lấy nước cho ngài." Nói xong liền ôm đứa nhỏ trong ngực bước nhanh ra ngoài. Thương Cẩm Tú nhìn nàng ấy vội vàng rời đi, còn chưa ra khỏi cửa đã cất cao tiếng kêu lên: "Nhị tiểu thư tỉnh rồi!”

Tiếp theo bên ngoài liền vang lên tiếng hít thở dồn dập cùng với tiếng kinh hô, cùng với âm thanh bước nhanh đi.

Nàng tự nhéo ngón tay của mình, muốn nhìn hình dáng hiện tại của mình, đáng tiếc trên người nàng đang đắp một lớp chăn thật dày, rất nặng, toàn thân nàng lại như không hề có sức lực, đừng nói tới chuyện xuống giường soi gương, ngay cả lấy tay từ trong chăn ra cũng không làm được. Chỉ có thể thông qua ngón tay chạm vào mặt, cũng chỉ có thể mường tượng ra được hình dáng một chút.

Vừa nhéo, nàng liền phát hiện ra ngón tay của mình hiện tại rất nhỏ, là tay của một đứa bé. Nàng liền nhớ tới tiếng nói chuyện lúc trước khi ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo, nếu như Tú nhi trong lời nói của những người đó nói là nàng, vậy thì nàng hiện tại còn chưa đến năm tuổi.

Khi biết được điểm này, Thương Cẩm Tú nhếch miệng cười trào phúng. Ông trời thật đúng là thiên vị nàng, tuy rằng xui xẻo gặp được tận thế, nhưng may mắn lại thức tỉnh trong không gian có dị năng nghịch thiên này. Tuy rằng dị năng này bị người ta ngắm nghía hại chết, nhưng cũng vì vậy mà càng thêm trái với thiên địa "mượn xác hoàn hồn".

Chỉ tiếc rằng nơi này không phải thế giới thật của nàng, bạn bè nhiều năm cũng không thể gặp lại. Từ bây giờ, nàng phải sống trong thế giới kỳ lạ này.

Nghĩ đến các bạn bè lâu năm, Thương Cẩm Tú lại càng thương cảm. Tận thế tuy rằng có xác sống, có thực vật và thú vật biến dị, vô cùng nguy hiểm, nhưng nơi đó dù sao cũng là nơi nàng sinh sống rất nhiều năm, hiện giờ đột nhiên lại đi tới một vùng đất xa lạ, nội tâm Thương Cẩm Tú cũng có chút không thể tiếp nhận được.

Dù sao thì nàng cũng hiểu được, có thể may mắn nhặt được một cái mạng là đã được ông trời thương xót lắm rồi, thật sự không thể xin xỏ quá nhiều.

Chỉ là nàng đã quen thuộc với cuộc sống có dị năng, đột nhiên trở về làm người bình thường, nàng thật sự là có chút không quen.

Thương Cẩm Tú nhớ lại cuộc sống trước tận thế của mình với tư cách là người bình thường, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, loại cảm giác quen thuộc trên người này là...

Nàng nhắm mắt lại và cảm nhận được thần lực của mình. Có lẽ là do nguyên nhân thay đổi thân thể, tinh thần cùng với sức lực của nàng lúc này vô cùng yếu ớt. Nàng từng chút một cảm nhận, ý nghĩ đầu tiên là cảm nhận được một mảnh bóng tối, tiếp theo đột nhiên xuất hiện thêm một luồng ánh sáng chói mắt. Ý thức đi vào ánh sáng, đến một không gian kỳ lạ.

Nhìn không gian quen thuộc trước mắt, Thương Cẩm Tú trong nháy mắt kích động không thôi, không gian dị năng của nàng không ngờ vẫn còn! Càng thần kỳ hơn chính là, ngay lúc nàng bị thương nặng lại cảm nhận được rõ ràng có thứ gì đó đang mạnh mẽ tách ra từ trên người, không gian hiện tại của nàng lại không có một chút biến hóa, ngay cả vật tư trong không gian cũng không có hư hao!

Đây là số phận nghịch thiên cỡ nào!

Nữ nhân kia hao tốn tâm tư muốn cướp lấy vật tư trong không gian của nàng, nhất định không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy! Chỉ tiếc, nàng không có cách nào nhìn thấy khuôn mặt xấu xí vặn vẹo đến nỗi thất vọng của nữ nhân kia!

Thương Cẩm Tú đang kiểm tra không gian của mình, thì thân thể lại truyền đến cảnh báo, có người tới! Ý thức vừa trở lại cơ thể, nàng nghe thấy có người đang ở bên cạnh mình gọi: "Tú nhi! Tú nhi! Ngươi mở mắt ra nhìn nương đi!”

Thương Cẩm Tú hơi nhíu mày, nàng nhớ rõ giọng nói này, là của nữ nhân khóc rất thương tâm kia. Tiếng gọi của nữ nhân vừa khẩn trương lại còn mang theo vài phần thấp thỏm, chờ đợi. Thương Cẩm Tú theo bản năng mở mắt ra, mở miệng kêu lên: "Nương...”

Bởi vì thân thể yếu ớt, âm thanh của nàng khàn khàn lại nhu nhược, nghe rất đáng thương. Nghe thấy giọng nói của nàng, nữ nhân ngồi ở bên giường liền bật khóc, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt nàng, nghẹn ngào nói: "Tú nhi, ngươi làm mẫu thân lo lắng muốn chết!”

Thương Cẩm Tú nhìn về phía nữ nhân đó yếu ớt cười cười, trong lòng có chút áy náy. Tú nhi thật sự đã chết rồi, nàng bất quá chỉ là một cô hồn dã quỷ chiếm lấy thân thể Tú nhi mà thôi.