Chương 258: Phiên ngoại hằng ngày (8)

Edit: Tiểu Sa

Beta: Su

Khi Tiết Tử Ngang đi vào tiệm cà phê, khách bên trong không nhiều, Triệu Ngu ngồi một mình ở chỗ cách quầy pha chế không xa nghiêm túc xem điện thoại.

"Em thích trượt tuyết à?" Tiết Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh và nhìn video trong điện thoại của cô. "Chưa từng nghe em nhắc đến."

"Gần đây mới cảm thấy có hứng thú." Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn anh: "Chiều nay không đi làm à?"

"Nhớ em." Tiết Tử Ngang không chút giữ hình tượng dựa vào vai cô rồi đùa nghịch sợi tóc bên cần cổ của cô: "Đã sớm chuẩn bị xong để hôm nay cùng em trải nghiệm thế giới hai người, kết quả giữa chừng lại có mấy tên đáng ghét nhảy ra."

Triệu Ngu nhẹ giọng cười. Động tác của bọn họ đều nhanh như nhau, vừa mới biết tết Nguyên Tiêu cô không về thăm ba mẹ nuôi thì liền lập tức tranh nhau cơ hội muốn ăn tết cùng cô, dựa trên nguyên tắc công bằng, cô đương nhiên không đồng ý với bất cứ ai. Nhưng hiển nhiên những tên đàn ông này đều không bỏ qua, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp với nhau, giao hẹn cùng tới chỗ cô.

"Nếu anh không vui thì có thể tìm người khác hưởng thụ thế giới hai người cùng anh."

Triệu Ngu tùy ý lướt điện thoại xem video tiếp theo, Tiết Tử Ngang lấy một bên tai nghe của cô xuống rồi đeo lên tai mình, xem cùng cô một hồi mới lẩm bẩm: "Vô tình vô nghĩa, vô lương tâm."

Không bao lâu sau, Hứa Thừa Ngôn mặc vest đi giày da cũng tới. Mới vừa ngồi xuống chỗ đối diện hai người thì Tiết Tử Ngang liền tỏ vẻ không vui nhìn anh: "Sao không về nhà phụ giúp đi, còn tới đây làm gì?"

Hứa Thừa Ngôn ưu nhã phủi phủi bả vai không chút tro bụi: "Cậu tới được còn tôi thì không à?"

Triệu Ngu cười: "Anh cũng không đi làm sao? Không ngờ 2 anh đều rảnh rỗi như vậy."

"Tới đón em." Hứa Thừa Ngôn mỉm cười với cô: "Sợ cái xe rách nhỏ bé của ai đó khiến em ngồi không thoải mái."

"Anh..." Tiết Tử Ngang trừng mắt nhìn Hứa Thừa Ngôn, nhưng vừa nghĩ tới chiếc xe đậu bên ngoài của mình không sang trọng bằng Hứa Thừa Ngôn, Tiết Tử Ngang chỉ có thể âm thầm nuốt cơn tức này xuống.

Siêu xe ai mà không có chứ? Gara nhà anh chất đầy, chẳng qua anh là người có cốt khí, kể từ sau khi nói không dựa vào gia đình, tự bắt đầu lại tất cả, thì xe và căn hộ hiện tại đều dùng tiền của bản thân để mua, bây giờ anh lại vội vàng đầu tư kinh doanh nên chưa kịp đổi mấy chiếc xe xịn hơn.

Khách vào tiệm càng lúc càng nhiều, nhân viên phục vụ không lo liệu hết được, Triệu Ngu liền đứng dậy đi phụ giúp, mắt thấy Hứa Thừa Ngôn và Tiết Tử Ngang cũng đứng dậy theo mình, cô vội vàng ngăn cản: "Anh thì thôi đi, trên TV vẫn còn nhắc đi nhắc lại sự tích anh hùng của anh, em không muốn lên tin tức đâu."

Lời này là cô nói với Hứa Thừa Ngôn. Gần đây anh có nhận lời tham gia một cuộc phỏng vấn, đứng trước ống kính chia sẻ kinh nghiệm tâm đắc trong việc làm từ thiện những năm qua, đài truyền hình địa phương đang tích cực tuyên truyền, nếu để người khác nhận ra nhân vật phong vân trong tin tức kia lại làm phục vụ ở tiệm của cô thì chỉ sợ tiệm cà phê này của cô sau này không được yên bình.

Hứa Thừa Ngôn ngẩng đầu nhìn TV rồi lại cúi đầu nhìn bộ vest rõ ràng không thích hợp làm phục vụ trên người mình, không ngờ trước khi ra khỏi nhà chỉ lo ăn mặc chỉnh chu cũng là một sai lầm.

"Chậc." Tiết Tử Ngang khinh bỉ liếc Hứa Thừa Ngôn một cái: "Lúc cần lại không thể giúp, chỉ có cái siêu xe đáng để khoe."

Hứa Thừa Ngôn lạnh lùng liếc Tiết Tử Ngang xong chỉ có thể hậm hực quay về ngồi trên sô pha và nhìn Tiết Tử Ngang tung tăng đi theo sau lưng Triệu Ngu cùng nhau bận rộn.

Khoảng hơn 3 giờ chiều, Lăng Kiến Vi cũng tới, nhưng không phải tới đón Triệu Ngu mà là tới tặng đồ cho cô.

Trong thùng giữ nhiệt có bánh trôi nước đủ loại nhân, không chỉ Triệu Ngu có mà các nhân viên trong tiệm cũng có, ngay cả những vị khách trong tiệm lúc này cũng đều được tặng một phần ưu đãi nhân ngày lễ.

"Tôi tự tay làm đó, tuyệt đối an toàn lại tốt cho sức khỏe, chúc mọi người ngày lễ vui vẻ."

"Cảm ơn anh rể." Các nhân viên ngày thường rất thân thiết với Lăng Kiến Vi, vào lúc này nhận được quà thì cảm ơn cũng vô cùng dễ nghe: "Chúc anh rể và bà chủ ngày lễ vui vẻ."

Thấy bọn họ nháo loạn như vậy, ngay đến mấy bàn khách gần đó cũng rối rít cười bày tỏ ý cảm ơn và gọi một câu anh rể một câu chị chủ.

Tiết Tử Ngang và Hứa Thừa Ngôn ở bên cạnh nhìn, lúc này mới nhận ra mới vừa nãy bọn họ hoàn toàn là tân binh gà chém nhau (*), kẻ có tâm cơ chân chính là người trước mặt này.

(*)菜鸡互啄: thuật ngữ game chỉ hai người chơi mới đánh lẫn nhau, loser vs loser.

Chờ nhóm nhân viên thay phiên nhau đi ra đằng sau ăn bánh trôi nước, Triệu Ngu mới hỏi Lăng Kiến Vi: "Một mình anh làm à?"

"Còn có cả anh Kỷ Tùy và Trang Diệp nữa, chẳng phải em nói bánh trôi nước mua ở ngoài chưa chắc đã sạch sẽ sao?" Lăng Kiến Vi lấy phần ra đưa cho cô, thấy cô quay đầu liếc nhìn Hứa Thừa Ngôn và Tiết Tử Ngang, Lăng Kiến Vi mới thờ ơ nói: "Xin lỗi, tính theo đầu người, không biết 2 người cũng ở đây nên không mang phần cho 2 người."

Không phải chỉ là một chén bánh trôi nước thôi sao, làm như người ta chưa từng ăn bao giờ í?

Tiết Tử Ngang hừ nhẹ một tiếng: "Dù có mang theo tôi cũng không thèm ăn, cuộc đời tôi ghét nhất món đó."

"À." Lăng Kiến Vi gật gật đầu: "Vậy bữa cơm đêm nay cậu phải tự giải quyết thôi, chúng tôi chỉ làm bánh trôi nước."

Một người thì tức giận, người còn lại vẫn tươi cười ra vẻ ưu nhã. Nhìn dáng vẻ của 2 người đàn ông này, Triệu Ngu không nhịn được bật cười thành tiếng, ngược lại, cô chưa từng phát hiện ra Lăng Kiến Vi còn có bản lĩnh khiến người khác bực mình như vậy.

"Thật sự không làm món khác à?" Sau khi ra phía sau cùng nhau ăn bánh trôi nước, Triệu Ngu mới cười tủm tỉm nhìn Lăng Kiến Vi. "Em không tin đâu."

"Chắc chắn là có những món khác rồi. Lúc anh đến, anh Kỷ Tùy đã tự chuẩn bị cho em một bữa tối thịnh soạn, sau đó Trang Diệp cũng tới." Nói đến đây, Lăng Kiến Vi cười như là muốn tranh công: "Bánh trôi nước là do anh đề nghị làm."

Tất cả đều không đúng như trong kế hoạch, nhưng cũng không khiến cho Triệu Ngu bất ngờ. Chung cư kia của cô tuy nhỏ, nhưng sau khi cả đám người chen chúc nhau ở cũng miễn cưỡng coi như ấm áp.

"Đã bảo em chuyển tới căn hộ anh chọn đi mà, ở nơi nhỏ như vậy, ngay cả xoay người cũng không được."

Triệu Ngu cười haha với Tiết Tử Ngang: "Các anh không tới thì làm gì có chuyện không xoay được người." Lúc cô mua căn hộ này cũng chưa từng nghĩ là vài năm sau, những ông chủ lớn sở hữu vô số bất động sản kia lại chỉ yêu thích căn hộ nhỏ của cô.

Nghĩ đến nơi này cũng từng là tổ ấm nhỏ của 2 người, Tiết Tử Ngang không khỏi thở dài một tiếng, u oán nhìn Triệu Ngu.

Bởi vì là người đến muộn cuối cùng, Thương Lục và Tiết Trạm đều nhận được công việc như nhau – quét dọn và vệ sinh phòng bếp.

"Nhấc chân lên."

Thấy Tiết Trạm mặc tạp dề làm bếp xắn tay áo lướt qua trước mặt từng người trông rất ra dáng, Tiết Tử Ngang chụp ảnh lại xong không nhịn được cười to: "Chú nói xem, nếu cháu gửi video này vào nhóm nội bộ của nhân viên Hoa Xán thì sẽ có kết quả như nào?"

Vậy mà Tiết Trạm lại vô cùng dửng dưng: "Chỉ có đàn ông vô dụng mới cười nhạo những người đàn ông khác khi họ làm việc nhà."

Tiết Tử Ngang: "..."

Rác trong phòng bếp quá nhiều nên Triệu Ngu đi xuống lầu đổ rác cùng Thương Lục, khi trở lại thì vừa đúng lúc nghe được mấy người đàn ông đang bàn bạc gì đó với nhau.

"Trong số các anh có ai muốn đi du lịch à?"

"Đưa em đi Thụy Sĩ trượt tuyết đó." Tiết Tử Ngang đắc ý nhìn cô. "Nếu em muốn đi thì mọi người đi cùng em."

Triệu Ngu kinh ngạc nhìn mấy người đàn ông trong phòng: "Các anh? Tất cả các anh?"

Đám người này bất chợt hòa thuận như vậy lại khiến cô có chút không quen.

"Có vài người muốn âm thầm đưa em đi." Hứa Thừa Ngôn lạnh nhạt liếc Tiết Tử Ngang. "Giấu được sao?"

Nhìn Triệu Ngu không hiểu lý do, Trang Diệp đứng gần cô nhất mới nhỏ giọng giải thích: "Vừa rồi Tiết Tử Ngang dùng máy tính của em, thấy lịch sử tìm kiếm của em, cậu ta muốn lén giấu đi, nhưng đúng lúc bị Hứa Thừa Ngôn phát hiện."

Cho nên để công bằng, những người này lại tự đưa ra quyết định muốn tất cả đi cùng cô sao?

Nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của cô, Lăng Kiến Vi mỉm cười: "Gần đây phát hiện em cảm thấy hứng thú với trượt tuyết, anh vốn muốn xin nghỉ phép rồi đưa em ra ngoài chơi."

Mấy người đang nói thì Kỷ Tùy đột nhiên quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi ngờ: "Em làm visa rồi à?"

Triệu Ngu gật đầu.

Kỷ Tùy nhanh chóng nhận ra được gì đó: "Em muốn đi cùng Thương Lục?"

Mới lúc nãy, ai cũng không ai biết cô đã làm visa, thậm chí không hề phát hiện ra cô muốn đi trượt tuyết, hiển nhiên cô không có ý định đi cùng ai trong số bọn họ, mà người có khả năng nhất chỉ có mỗi Thương Lục. Dù sao thì 2 người bọn họ cùng ra ngoài du lịch cũng không phải lần đầu.

Thương Lục mới từ phòng tắm rửa tay đi ra, trong nháy mắt liền đón nhận ánh mắt mang địch ý của cả đám người. Nhưng giờ phút này anh cũng rất kinh ngạc: "Em chuẩn bị đi với ai?"

Anh vốn cũng không biết cô có ý định này.

"Vương Kỷ đó, bọn em đã hẹn nhau từ lâu rồi." Triệu Ngu chỉ laptop bên cạnh Kỷ Tùy. "Visa cũng làm rồi, lần trước em xem xong bộ phim kia thì chợt chợt cảm thấy có hứng thú với trượt tuyết nên hẹn các cô ấy cùng đi."

Lúc này Tiết Trạm mới hiểu ra: "Khó trách hôm đó Vương Kỷ hỏi anh về ngày nghỉ phép mùa đông."

Tìm anh xin nghỉ phép mùa đông lại là vì đưa vợ của anh chạy.

Mặt Tiết Tử Ngang tràn đầy vẻ không dám tin: "Em không suy xét đến bọn anh sao?"

"Sao phải suy xét đến các anh?" Triệu Ngu thản nhiên: "Lúc ấy chúng em cùng nhau xem phim, cùng nhau ăn cơm, trò chuyện với nhau rồi lập kế hoạch luôn, vậy còn cần báo cáo với các anh sao?"

"Em..." Tiết Tử Ngang nhất thời cứng họng, liếc nhìn mấy người bên cạnh, trên mặt ai cũng đều là vẻ đau khổ.

Có biết bọn họ phải rộng lượng lắm mới có thể buông bỏ tranh chấp và thành kiến, hòa thuận thương lượng để tạo cho cô một điều bất ngờ không? Kết quả người ngạc nhiên lại là bọn họ, người ta hoàn toàn không suy xét tới bọn họ.

"Hôm qua bọn em mới xin visa, vốn định nói với các anh một tiếng, còn chưa kịp mở miệng..." Triệu Ngu bất đắc dĩ: "Đi ra ngoài du lịch cũng không thể dẫn tất cả mọi người cùng đi, đi cùng nhiều đàn ông như vậy, em sẽ bị làm phiền chết mất."

Bị ghét bỏ thẳng mặt, những người đàn ông trong phòng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, lần này cuối cùng cũng công bằng, không so được ai mất thể diện nhiều hơn ai.

Tiết Tử Ngang uất ức thở dài một tiếng: "Tự mình đa tình rồi."

Triệu Ngu buồn cười nhìn Tiết Tử Ngang: "Vậy hay là... Anh đi cùng nhé? Nhưng mà bọn em đều là phụ nữ, không chào đón đàn ông, anh chỉ có thể ở một mình, chúng ta mạnh ai người nấy chơi."

"Triệu Ngu, anh phát hiện ra em càng ngày càng vô tình." Tiết Tử Ngang làm bộ đáng thương chỉ vào ngực. "Chỗ này rất đau."

Càng ngày càng vô tình, cũng càng ngày càng bình thường.

Từ lúc kéo cô về khỏi Quỷ Môn quan tới giờ cũng đã mấy năm trôi qua rồi, chuyện duy nhất cô làm đó là ép bản thân phải sống thật tốt.

Cuộc sống rất bình yên, cô không có ham muốn hay cầu mong thứ gì, nhưng sự bình yên này là do bị đè nén và có tính cưỡng chế , so sánh với người bình thường thì trên người cô còn thiếu hơi thở sự sống.

Mà hiện tại, hơi thở của sự sống đó càng sáng rõ hơn. Cô không ngừng mở rộng vòng bạn bè, cảm thấy hứng thú với sự mới mẻ kí©h thí©ɧ của con người và sự vật, sẽ dịu dàng và cũng sẽ vô tình, sẽ tức giận và cũng sẽ có lúc cười to, sẽ cố ý chọc bọn họ cười và cũng sẽ có lúc ghét bỏ bọn họ không chút che giấu, cô làm những chuyện này không chỉ vì mục tiêu là "Sống", mà là cô muốn giống như những người bình thường khác, có thất tình lục dục cơ bản nhất.

Hóa ra cô vốn chính là như vậy, trải qua nhiều năm như thế, cuối cùng cô cũng trở lại một cách hoàn chỉnh.

==========

Lời của tác giả:

Được rồi, tôi đã up chương phiên ngoại cuối cùng lên, sau này sẽ không có nữa rồi.

Tôi biết mọi người còn muốn xem tiếp, nhưng tôi thật sự không viết ra được nữa o(╥﹏╥)o tôi cảm thấy những thứ có thể viết tôi đều đã viết ra, chương kết thúc này cũng coi như là một kết cục khác đi.

Kết cục ở chính văn cuối cùng chị Triệu đã có thể sống tốt, còn kết cục ở phiên ngoại khiến cho sự "Sống" này trở nên bình thường hơn, viết dài như vậy, cuối cùng kéo trái tim muốn tự sát của chị Triệu từ từ trở về, khiến cho cô ấy khôi phục trạng thái của một người bình thường.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt chặng đường, lần này thật sự tôi phải gửi lời tạm biệt với mọi người rồi.

Đương nhiên, bộ truyện NP mới mà mọi người mong chờ sẽ được up trong 2 ngày tới. Trước kia chỉ trách tôi quá tự tin, cho rằng bản thân có thể hoàn thành xong luận văn là sẽ có thời gian viết truyện, kết quả là tôi bị giảng viên hướng dẫn dạy dỗ, theo kế hoạch là nửa tháng trước có thể mở hố truyện mới nhưng lại bị kéo dài đến tận bây giờ, hiện tại tôi đã bảo vệ luận văn xong rồi, cuối cùng đã có thời gian rảnh, chờ tôi bổ sung phiên ngoại của những truyện khác xong sẽ mở hố mới.

======

Su: Vậy là kết thúc chặng đường dài đồng hành cùng chị Triệu rồi, cảm ơn mọi người đã yêu quý và ủng hộ nè. Hẹn gặp mọi người ở các bộ truyện khác của team 🥰 My love <3