Chương 257: Phiên ngoại hằng ngày (7)

Edit: Tiểu Sa

Beta: Su

Lúc Tiết Tử Ngang gọi điện thoại tới thì Triệu Ngu vẫn chưa thức dậy.

Mắt lim dim buồn ngủ tiếp điện thoại, cô còn chưa mở miệng thì đã nghe người ở đầu bên kia đùng đùng oán trách: "Tiết Trạm lại ép anh đi xem mắt, có còn thiên lý hay không? Chính chú ấy sống thoải mái sung sướиɠ bên ngoài, chỉ biết đẩy chuyện xấu qua cho anh, ban đầu chú ấy bị giục cưới cũng là anh nói đỡ giúp chú ấy, qua cầu là rút ván ngay được, quá vô sỉ! Triệu Ngu, anh là người của em, em phải làm chủ cho anh."

Giọng của Tiết Tử Ngang không nhỏ, Triệu Ngu lại còn nằm nghiêng nghe điện thoại nên người đàn ông ở bên cạnh tất nhiên cũng nghe được rồi, cô còn chưa kịp nói gì thì giọng nói trầm ấm đã truyền tới đầu dây bên kia: "Nói xong chưa?"

Sau khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi, Tiết Tử Ngang chửi thầm: "Chẳng phải chú đã đi công tác rồi sao?"

Đúng là đi công tác, nhưng tối hôm qua quay trở về gấp, nhà còn chưa về đã liền chạy thẳng tới chỗ Triệu Ngu.

Tiết Trạm không trả lời Tiết Tử Ngang mà chỉ thờ ơ nói: "Chuyện của mình thì tự giải quyết đi, đừng làm phiền cô ấy."

Bị phá một hồi như vậy, 2 người cũng hết buồn ngủ luôn, Triệu Ngu gối đầu lên cánh tay nhìn về phía Tiết Trạm: "Đứa cháu còn quan trọng hơn cả sinh mạng của anh mà bị đối xử như thế à?"

Tiết Trạm vòng tay qua eo Triệu Ngu xong kéo người cô vào trong lòng ngực mình: "Đau lòng à?"

Triệu Ngu: "Nếu em nói là đúng thì sao?"

Đai lưng của áo ngủ bị cởi ra, Tiết Trạm rúc vào trong chăn, vùi đầu trước ngực cô rồi vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, bàn tay anh vuốt ve dọc theo phần da thịt trần trụi bên hông cô, sau đó liền nhanh chóng hoàn toàn luồn tay vào trong vuốt ve bắp đùi cách lớp vải dệt.

Triệu Ngu nhột đến mức cười ra tiếng, trong tiếng thở dốc còn đan xen tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn: "Đúng là chú cháu, có lúc em cảm thấy tính cách này của anh... Ừm... Thật giống anh ấy."

Ngậm núʍ ѵú rồi tàn nhẫn cắn mạnh một cái xong ngẩng đầu lên nhìn cô: "Giống nó ở điểm nào? Ấu trĩ?"

"Em không nói như vậy, đấy là do anh nói..." Âm đế bị anh đè xuống xoa lúc mạnh lúc nhẹ, hơi thở của Triệu Ngu càng lúc càng gấp gáp, cô khép hai chân lại kẹp chặt tay anh: "Thoải mái quá."

Móc ra được một lượng chất lỏng lớn nhưng anh không vội cắm vào, chờ tới lúc đưa cô lên cao trào, khiến cho cô sung sướиɠ trước một lần, anh mới từ từ cởi bỏ qυầи ɭóŧ, sau đó nâng một chân của cô lên rồi chậm rãi đâm vào.

Triệu Ngu gác chân lên người anh, hai tay ôm lấy anh, chuyển động eo nhịp nhàng theo tiết tấu của anh: "Ba của anh lại giục anh kết hôn rồi à?"

Anh dán môi lên môi cô, nhẹ nhàng cọ xát: "Chuyện Tiết Tử Ngang có thể giải quyết được, em cảm thấy anh không thể giải quyết được sao?"

Triệu Ngu cười, lòng bàn tay vuốt ve trên lưng anh: "Nghe giọng điệu vừa rồi của anh ấy không giống như có thể giải quyết được."

"Cố ý giả vờ đáng thương trước mặt em, tiện nói xấu anh luôn đó thôi." Tiết Trạm bóp chặt mông cô rồi đâm vào chỗ sâu nhất. "Chiêu trò của nó chỉ có thế thôi."

Triệu Ngu cười: "Anh sẽ không định nói rằng những chiêu trò đó đều là anh dùng thừa chứ?

Tiết Trạm cúi đầu hôn lên cần cổ cô: "Anh đã từng dùng với em à?"

"Không có à? Em nghi ngờ có đôi khi anh kêu mệt... Là... Ưʍ... Giả vờ đáng thương với em, giống như tối hôm qua, rõ ràng miệng thì nói anh rất mệt mà còn làm lâu như vậy."

"Em chưa từng nghĩ có thể là anh đang muốn..." Tiết Trạm ngẩng đầu, cười như không cười nhìn cô: "Thải âm bổ dương sao?"

Triệu Ngu không nhịn được mà cười thành tiếng, ngay cả dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể cô cũng bị kẹp chặt tới mức run rẩy.

Tiết Trạm rên lên: "Cười cái gì?"

"Những lời này không giống như lời mà anh sẽ nói, lại là đứa cháu ngoan dạy cho anh sao?"

Tiết Trạm đưa tay ra nắm lấy bầu ngực không ngừng run rẩy kia, nhìn dáng vẻ cười tươi không chút kiêng kị của cô, anh cũng không nhịn được mà cười theo. Vì sao anh lại nói ra lời này không quan trọng, có thể chọc cho cô cười mới là quan trọng nhất.

Sau khi cao trào qua đi, Triệu Ngu mệt mỏi dựa vào trong lòng ngực anh và nhìn ô cửa sổ bị ánh mặt trời chiếu rọi: "Hôm nay muốn lười một tí, không đi làm."

"Em vốn không cần hôm nào cũng tới tiệm." Tiết Trạm dùng hai tay ôm lấy Triệu Ngu, môi dán vào sau tai cô: "Hôm nay anh cũng nghỉ ngơi."

Im lặng một hồi, anh mới thấp giọng nói: "Triệu Ngu."

"Hả?"

"Anh sẽ không kết hôn, cũng sẽ không một ai ép được anh, trừ phi người đó là em."

Hai ngày sau, Tiết Tử Ngang cũng nói ra câu tương tự.

Tiết Tử Ngang nói: "Triệu Ngu, anh chỉ muốn kết hôn với em, những người khác đều đừng hòng ép anh kết hôn."

Lúc này cũng vì chọc giận đối tượng hẹn hò mà anh bị ông cụ Tiết xử phạt phải chạy trốn ra ngoài. Nghe anh nói là bị phạt úp mặt vào tường suy nghĩ, không được uống một ngụm nước nào.

"Anh thực sự bị đói sao?"

Đón nhận ánh mắt giảo hoạt của Triệu Ngu, Tiết Tử Ngang bĩu môi không nói gì. Bị phạt là thật, úp mặt vào tường là thật, không cho uống nước ăn cơm là thật, hơn nửa đêm Tiết Trạm lén đưa đồ ăn thức uống cho anh cũng là thật.

Vừa đánh vừa xoa, tên hồ ly kia thật nham hiểm.

"Hôm đó có bị hất nước không? Anh chọc giận người ta rồi, người ta đối xử với anh thế nào?"

"Còn không phải là tố cáo với ông cụ sao? Tên cáo già Tiết Trạm kia cố ý chọn ca khó cho anh."

"Đúng vậy, cố ý chọn cho anh một người dễ thoát nhất, thế mà anh lại chọc người ta chạy mất, tiện thể khiến ông nội của anh tức giận."

"Chú ấy mà có lòng tốt như vậy sao?" Tiết Tử Ngang ôm chầm lấy cô. "Chú ấy hi vọng anh bị ép kết hôn để chú ấy bớt đi một tình địch, đúng là tưởng bở."

"Nhưng anh ấy nói với em rằng, mắt nhìn của vị đại tiểu thư mà anh ấy chọn cho anh cực kì cao, chắc chắn chướng mắt với anh, anh không cần làm gì cũng có thể khiến ông nội thương tiếc, giả vờ đáng thương thêm một chút thì ít nhất trong vòng nửa năm tới ông nội sẽ không ép anh đi xem mắt nữa, ai biết anh lại cố ý chọc giận người ta."

Tiết Tử Ngang không khỏi kéo kéo khóe miệng: "Đó là chú ấy muốn tốt cho anh sao? Chứ không phải đang chờ để cười nhạo anh à?"

Triệu Ngu thành thật gật đầu: "Vừa vì muốn tốt cho anh, vừa vì muốn chê cười anh, cả hai luôn."

Thấy Tiết Tử Ngang vô cùng tức giận, cô mỉm cười kề sát vào anh: "Nếu không em kể cho anh nghe một bí mật nhé?"

"Gì?"

"Chú nhỏ của anh đi xem mắt còn thảm hơn cả anh."

Tiết Tử Ngang ngay lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt như thể vừa phát hiện ra chuyện gì đó kinh thiên động địa: "Thật sao?"

Triệu Ngu gật đầu: "Trước đây anh ấy bị đối tượng xem mắt tạt trà, đổ thẳng từ đỉnh đầu xuống, lúc em gặp anh ấy thì trên đầu anh ấy còn dính lá trà, em còn giúp anh ấy lấy xuống."

"Phụt..." Quả nhiên Tiết Tử Ngang cười đến mức không để ý hình tượng, anh vỗ mạnh vào bắp đùi, ngay đến eo cũng không thẳng được. "Ha ha ha..."

Nhìn anh cười khoa trương như vậy, Triệu Ngu cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Tưởng tượng đến cảnh Tiết Tử Ngang chắc chắn sẽ chạy tới cười nhạo Tiết Trạm một phen, còn người đàn ông trước giờ vẫn luôn chững chạc kiềm chế đó sẽ bị chọc giận đến mức lạnh mặt xuống, vừa che giấu sự xấu hổ vừa làm bộ bình tĩnh mắng Tiết Tử Ngang vô vị, cô liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cô cũng không biết, hóa ra bản thân mình vẫn còn có được tính trẻ con như thế.

Quả nhiên, mới chạng vạng tối Tiết Trạm đã gọi điện thoại tới: "Vui không?"

Triệu Ngu giả ngu: "Cái gì?"

"Chuyện mất mặt nhất trong đời anh bị người anh để ý nhất biết sau đó nói cho người ghét anh nhất biết."

"Chẳng qua chỉ là bị hắt nước trà thôi mà cũng thành chuyện mất mặt nhất rồi? Xem ra cuộc đời của chủ tịch Tiết quá thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp thất bại."

"Thất bại của anh đều là em cho." Tiết Trạm bất đắc dĩ thở dài, nhưng trong lời nói toàn là cưng chiều: "Chơi vui không? Lần này hài lòng rồi chứ?"

"Không hài lòng lắm, em còn chưa được xem hiện trường trực tiếp, em muốn nhìn xem vẻ mặt của chủ tịch Tiết có thể tệ đến mức nào."

"Lần sau em đi cùng Tiết Tử Ngang đến, lúc anh đánh nó thì em sẽ biết thôi." Nghe tiếng cô cười, anh cũng dần cười rộ lên: "Thật ra thì anh còn có những chuyện mất mặt hơn mà em không biết, hôm khác từ từ kể cho em nghe, đủ để em cười trong mấy ngày."

"Anh không sợ em lại nói cho Tiết Tử Ngang biết à?"

"Có thể chọc cho em cười vui vẻ, còn có lý do để anh đánh nó, anh vẫn thắng."