Du Thanh Vi đem Hạ Nhan Hi nhét vào xe của Tiết Nguyên Kiền, nàng nói với Tiết Nguyên Kiền: "Anh Kiền, anh chở Nhan Hi về nhà em đi." Nàng quay qua nói với Hạ Nhan Hi: "Bản lĩnh xem tướng của tiểu muộn ngốc cao hơn so với ông nội của tôi, em ấy có thể nhìn tướng mạo đoán được sinh tử của của người khác. Chị cứ về nhà tôi trước, tôi đi bệnh viện đa khoa tổng hợp gặp ông của chị."
Hạ Nhan Hi khẽ gật đầu một cái.
Du Thanh Vi lại nói: "Cho tôi mượn xe của chị dùng một chút."
Hạ Nhan Hi lại gật đầu.
Quý Lưu Quân lái xe đi phía sau lúc này mới đuổi tới, thấy tình huống không đúng liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Thanh Vi đáp: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Hạ Thành Hi kiếm chuyện bị tiểu muộn ngốc bẻ gãy cánh tay. Hạ lão gia tử đã bị kinh động, tôi hiện tại phải đến bệnh viện một chuyến. Việc đi Quỷ Thị dời lại hôm khác."
Quý Lưu Quân nhất thời tức giận kêu lên: "Hạ Thành Hi có bệnh sao, tự nhiên đi ra kiếm chuyện! Tôi đi cùng với em!"
Du Thanh Vi nói: "Thay vì phải dính vào mấy cái chuyện hư hỏng của Hạ Thành Hi, chị dùng thời gian đi tìm tung tích Khôi Tử Tuyển thì tốt hơn. Có gì liên hệ sau." Nàng nói xong liền kéo Lộ Vô Quy leo lên xe Hạ Nhan Hi. Nàng ngồi vào ghế lái, quay đầu nhìn Lộ Vô Quy đang thắt dây an toàn bên ghế lái phụ, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn ôm balo trong ngực, nàng thầm thở dài. Tiểu tổ tông này lớn lên mang một bộ dạng hiền lành, khiến người ta nhìn có vẻ dễ ức hϊếp, trời mới biết em ấy có bao nhiêu hung tàn.
Lúc nàng cùng Lộ Vô Quy đến bệnh viện đa khoa tổng hợp, Hạ lão gia tử đã đến, cùng đi còn có một đôi vợ chồng nhìn hơn năm mươi tuổi.
Du Thanh Vi thưa một tiếng: "Hạ gia gia, bác Hạ." Lại hướng người phụ nữ mặt dài như mặt ngựa gật đầu một cái.
Lộ Vô Quy "Ồ" một tiếng rồi nói: "Người này trên mặt cũng có hung vân, hung vân trên mặt bà ta gắn liền với cung con cháu, bà ta... bà ta cùng Hạ Thành Hi liên thủ gϊếŧ mẹ Hạ Nhan..."
Du Thanh Vi hô một tiếng: "Tiểu muộn ngốc!"
Lộ Vô Quy nhanh chóng im miệng.
Đôi vợ chồng kia sắc mặt nhất thời càng trở nên khó coi. Người phụ nữ kia nói: "Tiểu muội muội, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy."
Du Thanh Vi đem Lộ Vô Quy nhấn ngồi xuống ghế. Nàng đi đến bên cạnh Hạ lão gia tử rồi nói: "Hạ gia gia, chúng cháu vốn định tìm chị Nhan Hi mua mấy tờ kim bạc tiền, không nghĩ tới vừa đến cửa Hi Nhan Đại Khách Sạn liền bị Hạ Thành Hi chặn lại kiếm chuyện, cháu vốn định gọi cho ngài để ngài kêu anh ta tạo điều kiện, không nghĩ tới anh ta đột nhiên động thủ cướp điện thoại của cháu, tiểu muộn ngốc theo bản năng bảo vệ cháu cho nên...."
Lộ Vô Quy nói: "Không phải nha, em là cố ý bẻ gãy tay của hắn."
Du Thanh Vi quay đầu nhìn Lộ Vô Quy, hai mắt trợn tròn, không tiếng động nói: em thấy sự tình huyên náo chưa đủ lớn hả?
Lộ Vô Quy lại nói tiếp: "Hắn xấu xa như vậy, nếu hắn không phải là người mà là quỷ, là thi quái, hay yêu tinh em đã sớm một thước đập nát đầu hắn! Loại người hung ác như vậy, sớm chết, đỡ thả ra đi hại người khác."
Hạ lão gia tử hỏi: "Không biết Thành Hi hư chỗ nào mà khiến cho cháu muốn đập nát đầu nó vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Hắn là người, tôi mới không đập nát đầu hắn."
Du Thanh Vi thở dài, thật sâu nhìn vào mắt Lộ Vô Quy rồi nói: "Tiểu muộn ngốc, em đem chuyện xảy ra tối nay kỹ càng tỉ mỉ nói cho Hạ gia gia nghe đi."
Lộ Vô Quy ừm một tiếng, mím mím môi, suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: "Bắt đầu kể từ chỗ nào ạ?"
Du Thanh Vi nói: "Kể từ đầu đi, từ lúc gặp Hạ Thành Hi."
Lộ Vô Quy nói: "Không đúng nha, phải bắt đầu từ chỗ vì sao chúng ta muốn đi tới cửa của khách sạn lớn gì gì đó chứ." Cô nhìn về phía Hạ lão gia tử rồi nói: "Du Thanh Vi muốn tranh cử Phó hội trưởng, đợt thứ hai này chị ấy rút trúng thăm về Khôi Tử Tuyển, ông chắc cũng biết đi. Chúng tôi muốn tìm hành tung của Khôi Tử Tuyển, cần có kim bạc tiền......."
.......
"Hạ Thành Hi giả vờ như chuyện đó không phải do hắn làm, biểu tình trên mặt hắn còn viết rõ mấy chữ "không có gì phải sợ", lão Hạ, ông biết không, biểu tình của Hạ Thành Hi chứng tỏ việc hắn gϊếŧ mẹ của Hạ Nhan Hi là có người biết rõ, còn bao che cho hắn, hắn không sợ người khác biết chuyện hắn gϊếŧ mẹ của Hạ Nhan Hi." Lộ Vô Quy hung hăng phê bình một câu: "Người đó cũng quá xấu xa, trợ Trụ vi ngược*."
*Trợ Trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm chuyện xấu. Bạn nào không biết câu ngạn ngữ này có thể tìm hiểu thêm về Trụ Vương, vị vua cuối cùng của đời nhà Thương trong lịch sử TQ nhé. Hay còn có truyền thuyết về Hồ yêu Đát Kỷ - Trụ Vương í. Trong ngữ cảnh của câu này, ý của Lộ Vô Quy là ai đó đã bao che, trợ giúp cho Hạ Thành Hi làm chuyện xấu.
Du Thanh Vi phát hiện Hạ lão gia tử dù có hàm dưỡng tốt nhưng mặt cũng đã có chút tái xanh.
Lộ Vô Quy chuyên tâm kể chuyện của mình, một chút cũng không có phát hiện ra.
Cô tiếp tục nói: "Hạ Thành Hi còn nhìn tôi, lúc ấy ánh mắt của hắn đầy hung quang, tôi biết hắn là muốn nhớ kỹ bộ dáng của tôi, sau này sẽ gϊếŧ tôi. Tôi liền nói với hắn, hắn nếu dám động đến tôi, tôi sẽ đánh trả. Một chút bản lĩnh của hắn, tôi muốn đánh trả chính mình đều không cần động tay, xé một tờ hình nhân giấy triệu một con quỷ là có thể đánh chết hắn rồi."
"Du Thanh Vi thấy mọi chuyện không ổn, liền muốn mang Hạ Nhan Hi đi, liền kim bạc tiền của Hạ Nhan Hi cũng không muốn mua nữa, muốn dùng của tôi. Kim bạc tiền rất khó tạo, Tả Nhàn muốn tôi còn chưa cho, tôi lúc ấy rất không vui, nhưng Du Thanh Vi lại muốn dùng, tôi... tôi còn đang đau lòng cho kim bạc tiền của mình, Hạ Thành Hi liền động thủ, hắn kêu thủ hạ bắt Hạ Nhan Hi, Du Thanh Vi che chở cho Hạ Nhan Hi, cầm điện thoại tính gọi cho ông, hắn liền chồm tới tính cướp điện thoại của Du Thanh Vi, hung ác hệt như lần trước mấy người trong thôn đánh Tả Nhàn, tôi kích động liền bẻ gãy tay hắn. Cái tay đó duỗi cũng quá dài đi, bị tôi bẻ một cái nhất định chỉ có thể phế bỏ."
Mặt Du Thanh Vi đều tái rồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lộ Vô Quy, dùng khẩu hình miệng nói: "Em cố ý hả?"
Lộ Vô Quy nói: "Đúng rồi, em cố ý đó."
Du Thanh Vi thấy đau bao tử quá a! Nàng không nên để cho Lộ Vô Quy thành thật kể lại chuyện này như vậy! Đây không phải là giải thích, đây gọi là vả mặt!
Hạ lão gia tử nhìn Lộ Vô Quy, nặng nề thở dài: "Tiểu Lộ, lần tới nếu gặp phải chuyện này có thể hạ thủ lưu tình không, chuyện con cháu Hạ gia gây ra ông sẽ tự mình xử lý."
Lộ Vô Quy đáp: "Tôi đã hạ thủ thủ lưu tình rồi đấy chứ, bằng không hắn không sống được quá đêm nay."
Hạ lão gia tử hướng Lộ Vô Quy ôm quyền. Ông lại hỏi thêm một câu: "Việc tìm Khôi Tử Tuyển, cháu nắm chắc bao nhiêu phần?"
Lộ Vô Quy nói: "Biết tên ả, biết ả là mị quỷ tu thành yêu, thực dễ tìm."
Hạ lão gia tử lông mày hơi dựng ngược lên: "Thực dễ tìm?"
Lộ Vô đáp: "Đúng rồi, người tìm quỷ rất khó tìm, thế nhưng quỷ tìm quỷ lại rất dễ nha."
Hạ lão gia tử lại hỏi: "Cháu đánh thắng được ả sao?"
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút rồi nói: "Ả lợi hại bằng Vạn Quỷ Quỷ Mẫu dưới giếng Âm trên đường Hoàng Tuyền sao?" Cô thấy lão Hạ im lặng không lên tiếng liền nói tiếp: "Ả nếu lợi hại hơn Vạn Quỷ Quỷ Mẫu thì tôi phải kêu Đại Bạch hỗ trợ."
Hạ lão gia tử khe khẽ thở dài, nói với Du Thanh Vi: "Ông thấy đêm nay chắc là không kịp đi Quỷ Thị rồi. Đường đi Quỷ Thị không dễ, để ông kêu A Trung dẫn đường cho cháu."
Du Thanh Vi nói: "Cảm tạ Hạ gia gia, tiểu muộn ngốc dự định từ sông Âm đưa chúng cháu đi Quỷ Thị, không cần làm phiền đến chú Trung đâu ạ. Tiểu muộn ngốc đôi lúc xuất thủ không biết nặng nhẹ, cháu...."
Hạ lão gia tử phất phất tay nói: "Hạ Thành Hi không có mắt loạn gây sự, không oán người khác được." Hắn lại nói khẽ với Lộ Vô Quy: "Tiểu Lộ, ông đưa cho cháu ba mươi tấm kim bạc tiền, chuyện hung vân trên mặt Thành Hi, cháu không nói ra bên ngoài, cháu thấy có được không?"
Lộ Vô Quy tỉnh ngộ, nhủ thầm trong lòng: "À, thì ra người chống lưng cho Hạ Thành Hi là ông." Cô nhìn Du Thanh Vi, thấy Du Thanh Vi khẽ gật đầu. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn không được tới hại tôi, cũng không được hại Du Thanh Vi."
Hạ lão gia tử gật đầu nói: "Ông đảm bảo. Thành Hi tay bị thương cần phải tĩnh dưỡng, chuyện làm ăn bên Quỷ Thị kia, trước cứ để cho Nhan Hi quản lý đi."
Du Thanh Vi đứng dậy nói: "Hạ gia gia, thời gian không còn sớm, chúng cháu về trước."
Hạ lão gia tử gật gù nói: "Về đi."
Du Thanh Vi gọi Lộ Vô Quy Đi ra ngoài, Lộ Vô Quy quay đầu lại nhìn lão Hạ tâm tình trầm trọng, đột nhiên nhớ đến lão Du lúc trước cũng một lòng vì con cháu mưu tính. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Lão Hạ, con cháu tự có phúc của con cháu, nếu như không giữ được mà vẫn cứ cố nhọc lòng lo lắng thì cũng vô dụng, giống như Du Kính Diệu và Du Thanh Vũ....." Lời còn chưa nói xong đã bị Du Thanh Vi mạnh mẽ kéo đi.
Hạ lão gia tử nhìn bóng dáng Du Thanh Vi dắt tay Lộ Vô Quy đi xa, con trai đến đỡ ông dậy, ông thở dài nói: "Du gia mời về tôn đại Phật a."
Hạ Nguyên Trọng gọi một tiếng: "Cha."
Hạ lão gia tử nói: "Nha đầu này tâm trí không hoàn thiện, nhưng nàng là quỷ, nhìn rõ nhân tâm là bản lĩnh mà quỷ sinh ra đã có sẵn." Ông nhìn vào mắt Hạ Nguyên Trọng nói: "Lo quản Thành Hi cho tốt đi, nếu anh mà không quản được thì tiễn nó đi." Ông nói xong liền mang theo mấy cái tùy tùng bỏ đi, đối với kẻ sắp không giữ được cánh tay đang nằm trong phòng cấp cứu Hạ Thành Hi kia liếc cũng không liếc một cái.
Người phụ nữ chờ lão gia tử đi rồi mới kêu: "Nguyên Trọng!" Đầy bụng ủy khuất gạt lệ.
Hạ Nguyên Trọng vỗ vỗ tay của người phụ nữ kia nói: "Thành nhi quá lỗ mãng."
Du Thanh Vi kéo Lộ Vô Quy lên xe, nàng vừa định nói: "Về sau em có thể đừng nghĩ gì liền nói nấy hay không?", thì đã nghe Lộ Vô Quy nói trước: "Lão Hạ kia cũng thật gian, ông ta thăm dò thực lực của em, thấy em khó đối phó, liền dùng kim bạc tiền mua chuộc em." Lời nói của Du Thanh Vi đến bên miệng liền nuốt trở vào. Nàng vô ngữ cứng họng gục đầu trên tay lái, bị Lộ Vô Quy triệt triệt để để đánh bại!
Cửa kính xe vang lên tiếng gõ.
Du Thanh Vi ngẩng đầu, nhìn thấy là Tả Tiểu Thứ liền hạ cửa kính xe xuống.
Tả Tiểu Thứ nói: "Người của Hạ gia tới nên không còn chuyện cho tôi làm." Cô ghé vào cửa kính xe hỏi: "Việc này không đắc tội Hạ lão nhân chứ?"
Du Thanh Vi đáp lại một câu: "Sao chị không hỏi Hạ Thành Hi ngay thời điểm quan trọng đến kiếm chuyện có thể đắc tội tới tôi hay không? Về nhà trước đi."
Du Thanh Vi lái xe vào sân nhà mình thì thấy Hạ Nhan Hi khoanh tay đứng trong sân. Nàng lái xe vào gara, nói với Lộ Vô Quy: "Đi kêu anh Kiền làm đồ ăn khuya cho em đi."
Lộ Vô Quy thầm nói: "Em biết chị và Hạ Nhan Hi muốn nói chuyện riêng với nhau mà." Cô ôm balo của mình, nhảy nhót vào nhà.
Du Thanh Vi lôi kéo Hạ Nhan Hi ngồi xuống bàn uống trà trong sân.
Hạ Nhan Hi hít một hơi sâu rồi hỏi: "Ông nội tôi nói như thế nào?"
Du Thanh Vi không che giấu, đem tất cả những gì Hạ lão gia tử nói từ đầu đến đuôi thuật lại cho Hạ Nhan Hi nghe.
Hạ Nhan Hi nghe xong, một lúc lâu sau không hề lên tiếng.
Du Thanh Vi nắm chặt tay Hạ Nhan Hi, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hạ Nhan Hi lắc đầu nói: "Tôi không sao."