Tả Tiểu Thứ "ừng ực ừng ực" một hơi nốc hơn nửa bình nước khoáng, mới thở ra một hơi thật dài, mặt mũi tràn đầy bội phục nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: "Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói xuống giếng Hoàng Tuyền còn mang đồ ăn thức uống đấy." Nói xong, một tay xé ra vỏ bọc đùi gà hấp muối, cách túi đóng gói nắm chặt đùi gà đưa vào trong miệng.
Lộ Vô Quy sững sờ một hồi lâu mới tỉnh táo lại, vồ tới đoạt lại ba lô của mình, đem thịt bò khô, năng lượng cao, nước khoáng trong ba lô chia làm ba phần, đồ ăn và lượng nước nàng mang cho Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi đặt ở trước mặt của các cô, lại chỉ vào chân gà hấp muối Tả Tiểu Thứ gặm chỉ còn lại xương, nói: "Đùi gà hấp muối đó là của tôi."
Tả Tiểu Thứ nhìn Lộ Vô Quy, "Ồ" một tiếng, đặt đùi gà còn dư xương vào trong tay Lộ Vô Quy, nói: "Vậy trả cho em."
Lộ Vô Quy nhìn xương đùi gà còn dính nước miếng trong tay, lại nhìn Tả Tiểu Thứ, nàng cảm thấy Tả Tiểu Thứ đang bắt nạt người.
Du Thanh Vi cầm lấy túi thịt bò khô từ trước mặt mình đưa cho Lộ Vô Quy, nói: "Em cũng ăn chút. Dưới giếng Hoàng Tuyền âm khí nặng, đồ vật hỏng nhanh hơn, thân thể tiêu hao lớn hơn bình thường rất nhiều, nhét đầy cái bao tử mới có sức lực." Cô lại hỏi Lộ Vô Quy: "Ông tôi bảo em đến?"
Lộ Vô Quy gật đầu, nói: "Ông Du để cho tôi tới đón chị, ông nói mua cho tôi căn nhà lớn." Nàng nói xong thì trông thấy Tả Tiểu Thứ như là bị cái gì kinh hãi bỗng nhiên ngẩng đầu lên tràn ngập hoảng sợ mà nhìn nàng, vẻ mặt không tin hỏi: "Mua cho em căn nhà lớn?"
Nàng rất ngạc nhiên tại sao Tả Tiểu Thứ phản ứng lớn như vậy! Nàng lại nhìn về phía Du Thanh Vi, mặc dù Du Thanh Vi không có lên tiếng, thế nhưng con mắt trợn lên giống như chuông bò thoạt nhìn phản ứng còn lớn hơn so với Tả Tiểu Thứ. Nàng gật đầu, hỏi: "Có gì lạ sao?"
Tả Tiểu Thứ hỏi: "Ông ấy có nói mua cho em căn nhà lớn ở đâu không?"
Lộ Vô Quy lắc đầu. Nàng thầm nghĩ: "Căn nhà lớn mua ở đâu có khác nhau sao?"
Tả Tiểu Thứ lại hỏi: "Hộ khẩu của em vẫn còn ở quê à?"
Lộ Vô Quy không rõ hộ khẩu có ở quê nhà hay không thì liên quan gì tới mua căn nhà lớn, nhưng mà nàng vẫn gật đầu.
Tả Tiểu Thứ nhướng lông mày lên cao cao, cầm thịt bò khô, nước suối, năng lượng cao còn dư lại ở trước mặt nhét vào trong túi ba lô của mình.
Du Thanh Vi nhẹ nhàng thở ra thật dài, nói: "Vậy tôi an tâm."
Lộ Vô Quy bị Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi làm cho không hiểu ra sao, khó hiểu hỏi: "Yên tâm cái gì?"
Du Thanh Vi nói: "Yên tâm em sẽ dẫn bọn tôi trở về."
Lộ Vô Quy nói: "Bây giờ là ban ngày, không thể quay về."
Du Thanh Vi nói: "Tôi không nói bây giờ trở về, em mang theo thức ăn xuống đây, tôi cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục chống đỡ một hai ngày."
Lộ Vô Quy nhìn Du Thanh Vi âm khí đầy mặt, ấn đường tái đi, lại nhìn khuôn mặt của Tả Tiểu Thứ đã hiển hiện lên tử khí, nàng cảm thấy nếu như hai cô ấy chống đỡ thêm một hai ngày tuyệt đối sẽ chết tại đây.
Tả Tiểu Thứ ngáp một cái, nói: "Tôi ngủ một lát trước." Cô ta cầm ba lô của mình làm gối đầu, ngã xuống liền muốn ngủ.
Lộ Vô Quy nhịn không được nói: "Cô nằm ngủ tiếp thì sẽ không tỉnh lại nữa."
Tả Tiểu Thứ nghe nói như thế, tức giận trừng mắt một cái, lật người đối mặt với Lộ Vô Quy nói: "Phì phì phì, mỏ quạ đen, tôi sống lâu trăm tuổi!" Cô ta ngẫm lại, vậy rất không may mắn, vội vã ngồi dậy, liên thanh nói: "Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ*! Đại cát đại lợi! Không gì kiêng kỵ!"
(*đồng ngôn vô kỵ: Tập tục xưa mê tín, vào lúc năm mới phòng lớn dán nhiều bốn chữ này, ý chỉ trẻ em nói chuyện không cần kiêng kị, cho dù nói rồi nếu không may mắn cũng không gây trở ngại.)
Du Thanh Vi hỏi: "Tiểu muộn ngốc, có phải có cái gì không ổn không?"
Lộ Vô Quy nhìn Tả Tiểu Thứ, biết mình nói chuyện phạm vào kiêng kị, rầu rĩ nói: "Các chị tự mở một Thiên Nhãn cho bản thân nhìn xem hoặc là dùng Bát Quái Kính soi thì biết rõ."
Du Thanh Vi ngờ vực nhìn Lộ Vô Quy, lấy ra Bát Quái Kính từ trong ba lô của mình, nhìn vào trong gương, chỉ thấy trong gương bỗng nhiên xuất hiện một tấm mặt quỷ, dọa cô sợ thiếu chút nữa quăng ra tấm gương hoặc dùng quạt đập tới. Cô lấy lại bình tĩnh, lại tập trung nhìn vào, thình lình trông thấy khuôn mặt quỷ trong gương hiện lên sắc xanh, ấn đường biến thành màu đen, ngay cả bờ môi đều hiện lên tím thẫm chính là của mình. Cô ra sức nắm chặt tay, ổn định tâm tình, lại đưa gương cho Tả Tiểu Thứ, nói: "Tiểu Thứ, cô xem thử bản thân trong gương là dạng gì?"
Tả Tiểu Thứ ngờ vực nhìn Du Thanh Vi, tiếp nhận tấm gương soi vào, bị dọa sợ đến mức ném tấm gương ra ngoài, kêu một tiếng: "Cái quỷ gì!" Quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy phía sau ngoại trừ mấy lá cờ trận phòng quỷ ra thì cái gì cũng không có, lúc này mới phản ứng được cái người dáng vẻ như quỷ đó đúng là cô ta.
Cô ta chợt cảm thấy không ổn, lại vội vã bò lên phía trước vài bước nhặt lại Bát Quái Kính, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, một lần nữa nhìn vào bản thân bên trong Bát Quái Kính, nhưng lần này lại nhìn cẩn thận, dọa cô ta hít vào hơi lạnh "xìiii" một tiếng, nói: "Không được, chúng ta phải lập tức trở về." Nói xong liền muốn bắt đầu đi gỡ cờ trận thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lộ Vô Quy nói: "Bây giờ là ban ngày, không thể quay về."
Tay Tả Tiểu Thứ đang xách lên ba lô lại bỗng ngừng lại, nét mặt chuyển thành nghiêm nghị, lập tức nói: "Không thể trở về cũng phải nghĩ biện pháp trở về, cũng không thể chết tại đây!" Nói xong liền muốn đi nhổ cờ trận, chuẩn bị dỡ trại rời đi.
Du Thanh Vi đè lại bàn tay Tả Tiểu Thứ đang duỗi về phía cờ trận, nói: "Đừng nóng vội, xem xem tiểu muộn ngốc có biện pháp nào không." Cô nói xong, nhìn về phía Lộ Vô Quy, trưng cầu ý kiến của Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, nàng lấy ra một túi tiền đồng từ trong ba lô, đếm 49 xu, lại lấy ra một xấp bùa rồi tìm kiếm bùa tụ dương, kết quả phát hiện bùa tụ dương không đủ mười hai lá, nàng đành phải đưa hai lá cho Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi mỗi người một lá, lại lục ra các thứ bút bùa, chu sa, mực và máu gà trống già bảy năm lấy từ chỗ ông Du, trước tiên điều chế mực chu sa dùng để vẽ bùa.
Thông thường mà nói, trước khi vẽ bùa phải tịnh thân, rửa tay, rửa mặt, súc miệng, mời thần, các loại trình tự cực kỳ rườm rà, còn phải chuẩn bị chu đáo lá bùa, bút, mực và đồ cúng mở đàn mời thần, lúc vẽ bùa phải ngưng thần tĩnh khí gạt bỏ tạp niệm, tâm tình hợp nhất vân vân.
Cái này trong mắt Lộ Vô Quy, là chuyện phiền toái dài dòng mà lại vô cùng phí tiền.
Lá bùa phải bỏ nhiều tiền mua, chu sa, máu gà trống, máu chó đen thì còn mắc hơn, một tháng tiền trợ cấp cho dân nghèo của ông tổng cộng mới một trăm năm mươi, vậy dĩ nhiên có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, thần có thể không mời thì tận lực không mời, mượn sức của thiên địa là có lời nhất. Ví dụ như, thừa dịp ngày mưa dông vẽ bùa lôi, cũng không cần mời thần đâu, thần lôi đầy trời có thể mượn!
Trạng thái bây giờ của Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ là âm thịnh dương suy đến mức cực hạn, ở dưới giếng Hoàng Tuyền này vừa không có dương khí có thể mượn, bày đàn tràng thì càng không thể, biện pháp tốt nhất chính là mượn âm khí và hoàn cảnh nơi này bày một bùa trận tụ họp âm khí bốn phía sinh ra dương khí.
Âm dương thiên địa tương sinh tương khắc, cô âm bất trưởng, độc dương bất sinh. (Âm lẻ loi không phát triển được, Dương trơ trọi không thể sinh ra.)
Cực âm sinh dương, cực dương sinh âm, đây là đạo lý âm dương tương sinh.
Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Lộ Vô Quy lấy ra một đống thứ như bút bùa, chu sa, mực, máu gà trống, vân vân liền đoán được Lộ Vô Quy muốn làm cái gì. Tuy rằng các cô chưa từng học vẽ bùa, nhưng quy tắc vẽ bùa vẫn hiểu, không dám lên tiếng quấy rầy, yên tĩnh mà ngồi ở một bên yên lặng nhìn xem.
Nhưng mà, các cô lại trông thấy một màn làm cho các cô vô cùng khϊếp sợ.
Lộ Vô Quy vẽ bùa không mời thần, không niệm chú, bày pháp đàn, rửa người rửa mặt, hoàn toàn lược bỏ toàn bộ.
Đây không phải Lộ Vô Quy không biết vẽ bùa, mà ngay cả điều cơ bản nhất để vẽ bùa cũng không biết.
Khi Lộ Vô Quy lấy ra từ trong ba lô từng cái bút bùa, hộp mực chu sa, khí chất trên người nàng cũng có biến hóa rất lớn, không còn thấy bộ dáng hai mắt đăm đăm đờ đẫn trì độn, thay vào đó chính là một loại phong thái bình tĩnh hiếm thấy, phần chăm chú thong dong này tựa như một bậc thầy quốc họa đang mài mực chấp bút sắp ung dung vẽ ra một kiệt tác non sông.
Lúc Lộ Vô Quy điều chế mực chu sa, nàng mài mực vô cùng chậm, nhưng bất kể thế tay hay là tốc độ mài mực đều tỏ ra đặc biệt có đạo vận, một khắc này làm cho người ta cảm giác không giống như là đang mài mực, càng giống như là đang vẽ thái cực, hoặc như là một bậc thầy tượng tâm độc vận* đang trao sức sống cho mực bùa.
(*tượng tâm độc vận: suy nghĩ độc đáo, tài tình.)
Mực điều chế xong, bút bùa mài mực, chân đạp bát quái, thân thể nhanh nhẹn uyển chuyển, bút đi như giao long bơi lội, bay bổng nhảy múa, trọn vẹn một lần là xong.
Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi cả kinh hai mắt trừng trừng, hai cô khϊếp sợ nhìn nhau, đều thấy được bất ngờ trong mắt đối phương.
Mãi đến khi Lộ Vô Quy thu bút, đứng thẳng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười vui vẻ, vô cùng trẻ con mà chạy về bên cạnh ba lô của nàng thu hồi bút và mực bùa không dùng hết bỏ vào trong túi, hai cô mới tỉnh lại từ trong khϊếp sợ.
Du Thanh Vi nhẹ nhàng mà nói: "Nhất điểm linh quang tức là bùa, thế nhân uổng phí mực và chu."
Tả Tiểu Thứ thì nhìn Lộ Vô Quy nói ba chữ: "Bùa Tiên Thiên."
Lộ Vô Quy vẽ xong bùa trận, bỏ hết đồ đạc của nàng vào trong ba lô, lại đeo ba lô ở trước người, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu tĩnh tọa.
Tả Tiểu Thứ há to miệng, hỏi: "Vậy... vậy là không sao rồi hả?" Cô thầm nghĩ: "Tuy rằng chiêu thức vừa nãy thoạt nhìn rất có đẳng cấp, nhưng không hỏi thì mình không thể yên lòng."
Lộ Vô Quy mở mắt ra, quay đầu nhìn xung quanh nàng vừa vẽ xong bùa dựa theo bùa trận, lại nhìn Tả Tiểu Thứ mang theo ánh mắt không vững tin cùng tha thiết chờ đợi, "Ừ" một tiếng, nói: "Mực dương chu sa hội tụ bùa âm ngưng tụ rất nhiều âm khí, một ít dương bên trong chí âm."
Tả Tiểu Thứ hơi sửng sốt, lập tức lườm một cái, nói: "Nói tiếng người."
Lộ Vô Quy thoáng nghẹn họng, nói: "Tôi không nói tiếng quỷ." Nàng nói: "Không sao rồi, ít nhất có thể chống đỡ đến giờ Tý Hoàng Tuyền mở."
Tả Tiểu Thứ hỏi Du Thanh Vi: "Cô có thể nghe hiểu em ấy nói cái gì không?"
Du Thanh Vi dùng ngón tay vẽ lên một hình vẽ Thái Cực Âm Dương Ngư, lại chấm chấm một cái ở trên Thái Cực Âm Dương Ngư, nói: "Đây là một ít dương bên trong chí âm mà tiểu muộn ngốc nói."
Tả Tiểu Thứ yên tâm, hỏi: "Vậy bây giờ tôi có thể ngủ hả?"
Du Thanh Vi lấy ra điện thoại di động muốn đặt cái đồng hồ báo thức, kết quả phát hiện điện thoại đã tắt máy, cô nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, qua hai giờ đồng hồ gọi chúng tôi."
Tả Tiểu Thứ lập tức khó chịu cả người, quay đầu kêu lên với Du Thanh Vi: "Cô còn muốn sống nữa không?" Trông dáng vẻ tức giận như muốn nhảy dựng lên đánh người. Cô chỉ vào mặt của mình, nói: "Cô không thấy được tôi đã thành cái bộ dáng quỷ gì sao?"
Du Thanh Vi khẽ rụt vai lại, chột dạ liếc nhìn Tả Tiểu Thứ, lại liếc nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Nếu không, cô ở đây nghỉ ngơi. Lát nữa tôi đi cùng tiểu muộn ngốc."
Tả Tiểu Thứ mắt trợn trắng lên, nói: "Tùy cô." Đặt ba lô nằm ngang làm gối đầu, đầu vừa dính gối liền ngủ mất rồi.
Lộ Vô Quy nhìn Tả Tiểu Thứ rõ ràng vừa mệt mỏi vừa khốn đốn, sinh lực còn bị thương lớn, lại nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Đi đâu hả?"
Du Thanh Vi nói: "Tàng cây quỷ."
Lộ Vô Quy hoảng sợ há to miệng, sau đó kiên quyết nói ra hai chữ: "Không đi."