Đi lâu mệt mỏi nàng ôm A Lười ngồi bên cạnh hồ, Cố Thủy Mặc cởi giày thêu ra, chân trần vẫy vẫy vào mặt hồ, kinh động đến đàn cá koi đang kiếm ăn trong nước, bọt nước bắn tung tóe lên người A Lười đang ngủ,nó sợ tới mức nức nở lăn qua lăn lại trong ngực Cố Thủy Mặc.
Cố Thủy Mặc buồn cười xoa xoa bụng A Lười cười nói: "Lá gan của ngươi sao lại nhỏ như vậy? ”
"Ngao..." Một tiếng sói tru tràn đầy tức giận vang lên phía sau, đôi chân nhỏ của Cố Thủy Mặc đặt ở trong hồ đều cứng đờ, quay đầu lại liền nhìn thấy một con hung lang màu nâu sẫm đang nhe răng sắc bén hướng về phía nàng.
Cố Thủy Mặc không kịp mang giày, chân trần hốt hoảng chạy trên con đường đá xanh, nhưng không chạy được mấy bước, con sói kia lại vọt tới trước mặt nàng, xoay người chặn đường đi của nàng.
"Ta là một tiểu hài tử, ăn không ngon." Cố Thủy Mặc ôm A Lười lui lại vài bước, nuốt nước miếng nói. Lúc này A Lười trong ngực nàng có chút kích động giãy dụa, đầu mũi còn hít một hơi ngửi ngửi, hung lang trên mặt đất cũng lo lắng đứng im tại chỗ.
Động tác này tại sao có thể quen thuộc như thế, Cố Thủy Mặc kinh ngạc nhìn A Lười trong ngực, lại liếc mắt nhìn hung lang trên mặt đất, một ý nghĩ khó tin ập đến trong đầu, nàng thăm dò nâng A Lười trong tay lên cao, ánh mắt hung lang quả nhiên cũng ngước nên theo, hung dữ nhe răng ra. Cố Thủy Mặc nhẹ nhàng túm lấy cái đuôi A Lười một chút, Bạch Hỏa tức giận vươn móng vuốt trên mặt đất cào đến.
- Thì ra A Lười là một sói con của ngươi nga! Cố Thủy Mặc kinh ngạc chớp chớp mắt. Trong lòng bỗng sáng suốt, vậy chỉ cần ôm A Lười, con sói cái kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ,nàng liền nghênh ngang trở về bên hồ tiếp tục nghịch nước, Bạch Hỏa gấp gáp lo lắng đi theo phía sau ô ô kêu nhẹ.
Sở Ngọc Thành đứng trên tường nhịn không được đập tay vào trán, con sói ngu xuẩn kia tuyệt đối không phải thuộc hạ của hắn, trước kia nó cũng sẽ không vô dụng như thế, chẳng lẽ là bởi vì làm mẫu thân nên thay đổi? Nếu mình không ra tay phỏng chừng, Bạch Hỏa có thể giằng co với tiểu nha đầu kia đến khi trời tối.
Sở Ngọc Thành từ trên tường xoay người rơi xuống phía sau Cố Thủy Mặc, đưa tay túm cổ áo cô giống như xách gà con đưa cô tới trước mặt mình. Cố Thủy Mặc không thể tưởng tượng nổi mở to hai tròng mắt như Hắc Diệu Thạch, kiếp trước cô là tổng giám đốc công ty, kiếp này là bảo vật trong tay Cố gia, có khi nào đã bị đối xử như vậy, nhất thời tức giận đá đá người xách nàng nên, nương theo quán tính hai chân đá đạp lắc lư.
Sở Ngọc Thành có chút xấu hổ nhìn nữ oa trong tay hắn giống như đu dây, nàng đây là đang tự mình chơi rồi sao? Không phải nàng nên bị mình dọa đến la hét và khóc sao?
Khóe miệng Cố Thủy Mặc hơi nhếch lên, thời cơ tốt, hít sâu một hơi dưới chân dùng sức, trên thắt lưng áo bào trắng nguyệt nha của Sở Ngọc thành liền in nên nên hình dấu chân ướt.
- Đây chính là ngươi tự tìm! Thanh âm lạnh như băng trùy truyền đến, lông tơ trên người Cố Thủy Mặc dựng thẳng lên, lúc này mới cẩn thận quan sát nam tử trước mặt.
Nam tử mặc một thân trường bào thêu vàng trăng lưỡi liềm trắng, bên hông có ngọc bội màu xanh nhạt khảm nạm ấn ngọc màu xanh nhạt ôn nhuận, khuôn mặt cương nghị phảng phất như ông trời cầm thần bút phác họa ra, dưới mi chữ một đôi mắt phượng màu nâu hẹp dài chứa hàn ý, dưới sống mũi cao thẳng hai mảnh môi mỏng có chút khinh miệt, bất quá đáng chú ý nhất chính là vết sẹo bên mặt trái của hắn từ khóe mắt ngoài kéo dài đến khóe miệng.
- Xin lỗi, ta không phải cố ý! Cố Thủy Mặc nuốt nước miếng nói, nàng hình như gây họa rồi, nam tử này mặc hoa phục còn có thể ở trong cung tự do đi lại, chỉ sợ là thân phận sẽ không thấp.
"Ồ?" Sở Ngọc Thành lông mày khẽ nhíu đem Cố Thủy Mặc vọt tới trước mắt, Cố Thủy Mặc vội vàng gật đầu như giã tỏi chứng minh thành ý của mình, lại đổi lấy một câu lạnh lẽo, "Bất quá hình như là đã muộn. ”
Cố Thủy Mặc một tay ôm lấy A Lười, tay kia một tay ôm lấy cổ Sở Ngọc Thành, hai chân còn giống như sợi dây leo quấn lấy thắt lưng hắn, cái đầu nhỏ đặt ở ngực Sở Ngọc Thành lăn qua lăn lại lấy lòng.
Khóe miệng Sở Ngọc Thành khẽ giật giật, mắt phượng chợt lóe, nha đầu này ngược lại khá thú vị, hình như không sợ vẻ bề ngoài của hắn, những muội muội của hắn đều sợ hắn, tránh hắn như rắn rết.
Tâm tình Sở Ngọc Thành trở nên rất tốt, khóe miệng cong cong muốn trêu chọc nàng một cái, nhưng lại thấy nàng nâng đầu nhỏ nên đôi mắt hắc diệu thạch ướŧ áŧ trong suốt loé nên mang dáng vẽ đáng thương nhìn hắn, "Thúc thúc, Mặc nhi sai rồi, Mặc nhi cũng không dám nữa." Dứt lời, nàng sợ không đủ thành ý còn kiên định nắm tay gật gật đầu.
Sở Ngọc Thành tâm trạng vừa mới nhu hòa xuống tuấn nhan bỗng nhất thời cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhóc vừa mới gọi ta cái gì? Tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ trước. ”
Răng sữa nhỏ của Cố Thủy Mặc cắn vào môi có chút lo lắng, chẳng lẽ do mình nói hắn già sao?Nàng liền đưa tay ra vuốt ve lông mày Sở Ngọc Thành lấy lòng nói: "Ca ca, huynh đừng nhíu mày, Mặc nhi nơi này đau." Dứt lời lấy tay sờ sờ vị trí trái tim mình.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của Cố Thủy Mặc. Sở Ngọc Thành nhịn không được nhếch khóe miệng đưa tay xoa xoa sợi tóc nhung nhỏ của nàng, sau đó vươn cánh tay nâng mông nhỏ của nàng, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, sợ nàng múa tay múa chân rơi xuống đất.
"Ngao..." Chủ tử thật không đáng tin cậy, có phải người đã quên chính sự hay không, Bạch Hỏa có chút tức giận một móng vuốt đập tới mu bàn chân Sở Ngọc Thành.
Sở Ngọc Thành liếc mắt nhìn bạch hỏa trên mặt đất, lạnh lẽo nói: "Móng vuốt của ngươi có phải không muốn hay không? ”
"Muốn muốn! Mặc Nhi muốn móng vuốt! "Cố Thủy Mặc vội vàn nắm tay đấm bả vai cho Sở Ngọc Thành. Khóe miệng Sở Ngọc Thành hơi co giật, nha đầu này thật đúng là sẽ liên tưởng đến mình.
"Bạch Hỏa, ngậm hàm răng của ngươi rồi ngồi xuống." Đôi môi mỏng khẽ mở mang theo ý tứ không thể phản kháng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Thủy Mặc, Bạch Hỏa thu hồi hàm răng sắc bén lui ra sau vài bước ngồi xổm xuống.
"Ca ca, con vật đó là do huynh nuôi?" Cố Thủy Mặc vui vẻ hỏi.
"Ừm"
"Nó bám theo ta có phải vì nó không?" Dứt lời đem A Lười giơ lên trước mặt Sở Ngọc Thành. Khóe miệng Sở Ngọc Thành giật giật cả người ngây ngốc, chỉ thấy trên người con sói to bằng bàn tay mặc cẩm y màu đỏ, trên bốn móng vuốt sói còn đeo đồ vật giống như giày, thậm chí ngay cả trên đuôi còn đeo tua rua màu đỏ.
"Không sai, đúng là sói con của Bạch Hỏa." Sở Ngọc Thành đáp. Cố Thủy Mặc vỗ vỗ bả vai Sở Ngọc Thành ý bảo nàng đi xuống, sau khi hai chân rơi xuống đất từng bước từng bước đi về phía Bạch Hỏa, cuối cùng đem A Lười đặt vào trong ngực nó, "Nói vậy chắc ngươi rất nóng nảy lo lắng, A Lười hẳn nên trở về bên cạnh ngươi. ”
Tiểu sói được trả về, Bạch Hỏa vội vàng muốn liếʍ bộ lông trên người A Lười, thế nhưng chỉ có thể liếʍ được đầu nó, bởi vì toàn bộ thân thể A Lười đều bị vải vóc bao trùm, Bạch Hoả gấp đến độ kêu nên.
"Ca ca, nó làm sao vậy?"
"Cởϊ qυầи áo của tiểu lang ra đi ra đi, Bạch Hỏa muốn liếʍ lông cho nó." Sở Ngọc Thành có chút buồn cười nói.
Sau khi lăn qua lăn lại một phen, A Lười an tĩnh nằm trong lòng Bạch Hỏa uống sữa, Cố Thủy Mặc trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát, "Ca ca, sau này ta có thể đến thăm A Lười sao? ”
Sở Ngọc Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghĩ đến A Lười hẳn là chỉ sói con, lập tức gật gật đầu.
"Ca ca, Mặc nhi kia đi trước." Đi được ba bước quay đầu lại nhìn mẹ con sói trên mặt đất, cuối cùng biến mất ở cuối con đường đá xanh.