Chương 3: Ở Lại Trong Cung

"Chủ tử, ngài rõ ràng có thể phái..." Nguyệt nhi phía sau vừa muốn vì Bạch Hỏa cầu tình, đã bị Sở Ngọc Thành xua tay ngăn cản, đành phải cúi đầu.

"Không bảo vệ được con mình, không xứng với sự đồng tình của người khác, Nguyệt Nhi bày bữa đi."

"Vâng, nô tỳ đi đây." Nguyệt nhi không dám cãi lại, sắc mặt chủ tử nhà mình thật sự là khó coi đến cực điểm.

Vân Ninh cung tây viện

Nhìn Cố Thủy Mặc đang ngủ trên giường phun ra bong bóng, cố phu nhân trong lòng bồn chồn, lại quay đầu nhìn về phía Cẩu bên gối kia, lông mày Cố phu nhân không tự chủ được nhíu lại, Lê nhi, ngươi chú ý này, Vi nương cảm thấy nó không phải chó. ”

"Không phải chó là cái gì, nương có phải suy nghĩ nhiều hay không, quan tâm quá sẽ loạn a." Cố Vân Lê khẽ cười.

"Vi nương đã từng theo cha ngươi hành quân đến Bắc Mạc, nơi đó có một loại sói cũng là trán mang theo lông tơ màu trắng, sau khi lớn lên cực kỳ hung hãn, ta từng tận mắt nhìn thấy con sói kia cắn chết một con ngựa cao hơn nó rất nhiều." Cố phu nhân đưa tay sờ sờ bạch mao ở giữa trán "Tiểu cẩu".

"Vậy mẫu thân, người ôm nó đi đi, tránh làm bị thương đến Mặc nhi."

"Mặc nhi thích nó như thế, ngủ cũng không nỡ buông tay, sao có thể đoạt được thứ nàng yêu thích, sói dưỡng tốt cũng rất trung thành, ngày thường chú ý nhiều một chút là tốt rồi." Cố phu nhân cúi đầu hôn lên trán Cố Thủy Mặc, cũng dặn dò Cố Vân Lê một hồi lâu mới tiếc nuối rời đi.

Chạng vạng Cố Thủy Mặc mới chậm rãi tỉnh lại, ngồi dậy dụi dụi mắt, thấy Hồng Loan đang ngồi bên cửa sổ thêu khăn tay, "Hồng Loan tỷ tỷ, Mặc Nhi Nga. ”

"Bữa ăn đã đưa tới đây từ sớm, nô tỳ sẽ đi bố trí bữa cho ngài." Tuy nói Cố Thủy Mặc là chủ tử của mình, Hồng Quyên vẫn không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thủy Mặc mới rời đi.

Cố Thủy Mặc cẩn thận ôm "tiểu cẩu" bên gối vào trong ngực, khẽ vuốt ve lông tơ màu trắng trên trán nó thì thào nói: "Sau này ngươi gọi A Lười có được không, ngươi xem ngươi cũng chưa từng mở mắt, ngủ không biết trời đất. ”

"Thủy Mặc tiểu thư, bữa ăn đã được bố trí xong." Hồng Loan khom người ôm Cố Thủy Mặc đi đến bên cạnh bàn, sợ nàng không với được tới bàn, cố ý thêm đệm thật dày lên ghế gỗ lim.

Nhìn cơm trên bàn tinh xảo nhưng lại có nhiều dầu mỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thủy Mặc suy sụp, rầu rĩ nói: "Tỷ tỷ còn chưa trở về, Mặc nhi không thể ăn trước. ”

"Chủ tử bị Hoàng Thượng triệu đi dùng bữa, phải trễ một chút mới có thể trở về, Thủy Mặc tiểu thư đừng chờ." Hồng Quyên có chút đau lòng giải thích, nàng bây giờ có thể hiểu được Thủy Mặc tiểu thư vì sao lại trở thành bảo bối cưng chiều của mọi người trong nhà.



Giờ Tuất vừa qua ba khắc, Cố Thủy Mặc nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, nghĩ xuyên qua năm năm này trải qua từng chút từng chút một, lúc đầu nóng lòng trở lại hiện đại nhưng dần dần tâm tình cũng sớm có xu hướng bình thản.

Ở chỗ này, có cha mẹ yêu thương nàng, ca ca cùng tỷ tỷ cưng chiều nàng, hiện tại ngược lại là sợ một ngày nào đó đột nhiên sẽ xuyên qua trở về, nàng sợ ngày đó mình sẽ sụp đổ mất.

"Ngao... Ngao..." Tiếng sói gào thét thê lương phảng phất có lực lượng xuyên thấu lên trời, cố Thủy Mặc trên giường sợ tới mức giật mình nhảy dựng lên, A Lười bên cạnh nàng cũng bất an ngọ nguậy suốt.

Trong Phượng Tường cung, Hoàng đế đang cùng Hoàng hậu đánh cờ trước giường, Hoàng đế tay cầm Hắc Tử trầm thấp nói: "Sợ là lão thất lại mang sói của hắn vào trong cung, trẫm thật sự không có biện pháp với hắn. ”

"Hoàng Thượng, cũng nên tìm cho lão Thất một mối hôn sự." Hoàng hậu Đỗ Cẩm Duyên mỉm cười buông xuống một viên bạch tử.

Hoàng đế buông quân cờ xuống khoát tay áo, sau đó xoa mi tâm nói: "Vừa nhắc tới lão thất, không có đại thần nào không đem giấu thiên kim nhà mình đi, đều sợ bị chọn lấy. ”

"Mạng của lão thất cứng một chút, nhưng cũng không thể luôn cô đơn một mình như vậy được, ngày mai thần thϊếp tổ chức một hội du viên, giúp hắn lưu ý một cô nương tốt." Hoàng hậu đứng dậy rót một chén trà đưa cho hoàng đế.

"Nhiều năm như vậy ngươi đối đãi với hắn như mẹ đẻ, thật sự là làm khó ngươi A Duyên."

Hoàng đế thản nhiên thở dài, trong mắt lại không có một tia nhiệt độ.

"Nếu Hoàng Thượng đã để lão thất làm con thừa tự, thần thϊếp nên đối xử với hắn như con ruột, hôn sự của hắn chính là một khối tâm bệnh của thần thϊếp, thϊếp không quan tâm đến hắn, sợ là sau khi chết cũng không có thể diện đi gặp liệt tổ liệt tông." Hoàng hậu nói một phen rất kích động.

"Vậy việc này sẽ làm phiền hoàng hậu hao tâm tổn trí." Hoàng đế khẽ gật đầu xoay người đi ra ngoài.

"Hoàng thượng, ngài tối nay không ngủ lại sao?"

Hoàng hậu đứng dậy nhẹ giọng hỏi. "Hôm nay trẫm đi Vân Ninh cung, Lê phi có thai, trẫm muốn bồi nàng nhiều hơn, nàng đi ngủ trước đi." Hoàng đế cũng không quay đầu lại vội vàng đi ra ngoài.

"Thần thϊếp cung tiễn Hoàng Thượng." Ánh mắt nhu hòa dần dần trở nên oán độc, hai bàn tay nắm chặt hung hăng cắt đứt bàn tay trắng nõn, giọt máu theo ngón tay trượt xuống trên tấm thảm vải đỏ tươi rồi biến mất không thấy.



"Nương nương, tay người chảy máu." Cung nữ phía sau kinh hô.

"Kệ đi, đau tay còn tốt hơn đau lòng."

Đôi mắt phượng hẹp dài nổi lên tầng sương mù, không có hài tử không có tình yêu của hắn,nhưng nàng không thể không có quyền thế, "Tú nhi, đi chuẩn bị lễ vật, bổn cung chọn ngày đi thăm hỏi Lê phi. ”

"Nô tỳ tuân mệnh, đi chuẩn bị."

Tây viện bên này, nghe nói Cố Thủy Mặc ôm A Lười ở trong viện lắc lư không ngủ, Cố Vân Lê buông giày đầu hổ thêu một nửa trong tay chạy tới, cùng nàng ăn thức ăn đêm, tiểu nha đầu ngược lại càng ăn càng tinh thần, cầm bánh quế thỉnh thoảng đặt ở bên miệng A Lười, chọc cho nó không có răng hừ hừ trốn, bộ dáng thật đáng thương.

"Mặc nhi, A Lười còn chưa có răng, nó ăn không nổi điểm tâm."

"Muội chính là để nó ngửi một chút." Tiểu nha đầu cười trộm hề hề cười nói.

"Chủ tử, Hoàng Thượng đến cửa cung của ngài, mau đi đón thánh giá đi!" Lục Hà hạ thấp thanh âm ở bên tai Cố Vân Lê nói.

"Hồng Quyên, ngươi mang theo Mặc nhi ở trong viện tản bộ tiêu thực, sau đó hầu hạ nàng rửa mặt đi ngủ, thời tiết tuy oi bức cũng không thể để cho nàng đá chăn." Cố Vân Lê dặn dò.

"Chủ tử yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chiếu cố tốt Thủy Mặc tiểu thư."

Trở lại phòng ngủ, Cố Thủy Mặc vẫn trằn trọc khó ngủ, cuối cùng động lên chủ ý A Lười, chiếu theo thân hình nó mà cắt quần áo. Ngày hôm sau,nàng ôm A Lười đang mang trên người quần áo mới lén lẻn ra khỏi Vân Ninh cung.

Sở Ngọc Thành đang luyện kiếm buổi sáng phát hiện Bạch Hỏa bên cạnh xuất hiện lạ thường, không khỏi buông kiếm trong tay xuống, "Ngươi đây là đang nháo cái gì? ”

"Ngao... Ô..." Bạch Hỏa không để ý tới Sở Ngọc Thành, xoay vòng thấp giọng nức nở, cũng thỉnh thoảng dùng miệng cắn ống quần Sở Ngọc Thành.

Sở Ngọc Thành khẽ đá văng Bạch Hỏa, tức giận nói: "Dẫn đường đi! ”

Được chủ tử nhà mình đồng ý, bạch hỏa cọ xát chạy nhanh ra ngoài.