Chương 2: Bạch Hoả

"Tỷ tỷ, ta đi ra ngoài chơi một lát, nơi này thật sự là quá buồn chán." Cố Thủy Mặc kéo váy lụa mỏng màu xanh biếc trên người, cổ áo mở rộng lộ ra đai vai yếm màu đỏ, làm nữ nhân cổ đại thật sự phiền phức, mùa hè còn phải mặc nhiều lớp như vậy, thật sự là nóng chết nàng.

Cố Vân Lê để ý đến váy lụa của Cố Thủy Mặc nói: "Nữ nhi cử chỉ phải hiền thục dáng vẻ đoan trang, muội đi nội viện chơi một lát đi, ngàn vạn lần không nên chạy loạn, trong cung này không thể so với trong nhà, không cẩn thận là mạng nhỏ không giữ được nghe chưa. ”

"A!" Cố Thủy Mặc vội vàng làm ra bộ dáng bịt miệng, chọc cho Cố Vân Lê cười đến bả vai phát run, "Được rồi, đi chơi đi, đừng quên trở về dùng bữa trưa. ”

"Vù vù! Chạy ra ngoài nhanh như gió.

"Vù vù! Lại chạy trở về, Cố Vân Lê kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy nàng đưa tay nắm lấy quả nho còn sót lại trong bàn, cất chân ngắn lại chạy đi.

"Cái túi bánh bao nhỏ này." Cố Vân Lê buồn cười lắc đầu.

"Chủ tử, Thủy Mặc tiểu thư thật sự là làm cho người ta yêu thích." Hồng Loan dùng ống tay áo che khóe miệng cười nói.

"Đâu chỉ là khiến người ta thích, mẫu thân gần bốn mươi tuổi mới sinh ra nàng, yêu thương, trân quý còn không hết, từ khi nàng sinh ra, trong nhà tiếng cười liền nhiều lên, cha ta lại đối đãi nàng như châu như bảo."

"Lê nhi, y phục này của con..." Cố phu nhân đứng ở cửa kinh ngạc hỏi.

"Mẫu thân, y phục này là Mặc nhi tự mình làm ra, người thấy thế nào?" Dứt lời, giơ hai tay lên nhẹ nhàng xoay một vòng trước mặt cố phu nhân.

"Lê nhi mặc cái váy này tất nhiên là cực kỳ đẹp, vi nương vừa rồi cũng suýt nữa không nhận ra." Cố phu nhân tiến lên nhẹ nhàng sờ sờ tóc Cố Vân Lê, "Đúng rồi, ngươi vừa mới nói bộ váy này là do Mặc nhi làm ra? ”

"Đúng vậy, Mặc Nhi nói nàng đọc hết tất cả tàng thư phủ tướng quân, trong đầu tràn đầy tri thức!" Cố Vân Lê che miệng cười khẽ.

"Đứa nhỏ Thủy Mặc này, cha ngươi mỗi ngày cầm thước đuổi theo nàng khắp phủ tướng quân, nàng cũng không phải là đọc quần thư đâu, thậm chí ngay cả diễm thư cũng không buông tha." Cố phu nhân bất mãn khẽ nói, nhưng khóe mắt lại bán đứng nàng.

"Mỗi ngày phụ thân đều có thể đuổi theo Mặc nhi chạy nửa canh giờ, thân thể ngược lại càng ngày càng tốt, trước kia chỉ đứng thôi, chân bị thương liên phi thường đau đớn, lần này ngược lại không có dị trạng gì." Cố Vân Lê nghĩ đến cảnh tiểu muội cùng phụ thân nhà mình truy đuổi trong phủ tướng quân, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

"Lời này đúng là thật, năm năm nay cha con ngược lại càng thêm sức sống, nhớ hắn hồi xưa là đại lão thô kệch, ngược lại bây giờ càng già lại học được cách khiến người ta vui vẻ, cách một khoảng thời gian đưa cho ta một món trang sức tặng một bài thơ tình,thật không biết nói gì về hắn ta luôn." Hai má Cố phu nhân có chút ửng đỏ, khóe mắt hoa văn tươi cười càng thêm sâu.



"Mọi người sống tốt, Lê nhi liền yên tâm rồi."

"Lê nhi, trong cung này không thể so với phủ tướng quân, con cũng phải chiếu cố bản thân, có một số việc có thể nhịn thì nhịn, làm việc gì đều phải tính cho mình một con đường lui." Cố phu nhân đau lòng nói.

"Mẫu thân, người yên tâm, ở trong thâm cung mấy năm nay, Lê nhi có thể bình an sống đến bây giờ, tất nhiên đều hiểu rõ tất cả." Cố Vân Lê có chút thất thần sờ bụng, nhưng mà không tranh không cướp không có nghĩa là những người khác sẽ buông tha cho mình.

"Lê nhi, mẫu thân tiến cung bồi thái hậu ôn chuyện, ngươi vì sao nhất định phải để vi nương mang theo Mặc nhi?"

"Mẫu thân, ta có thai ba tháng, ta hy vọng mượn phúc khí nhi của Mặc nhi để bảo trụ đứa nhỏ này, người nói xem nữ nhi có phải rất hoang đường hay không, nhưng con đã không nghĩ ra biện pháp khác, con đã mất đi một đứa nhỏ, không thể mất đi đứa thứ hai nữa." Trong đôi mắt Cố Vân Lê tràn đầy hơi nước, vì chính nàng cũng vì đứa nhỏ chưa sinh đã mất kia.

"Lê nhi, con lại có thai, vậy còn không mau ngồi xuống nghỉ ngơi." Cố phu nhân vội vàng tiến lên đỡ lấy Cố Vân Lê, "Để Mặc nhi ở lại đây cũng là được,nhưng ngàn vạn lần phải chiếu cố nàng cho tốt. ”

"Mẫu thân, Lê nhi sẽ chăm sóc cẩn thận tiểu Mặc, Lê nhi thương nàng còn chưa đủ đâu!" Nghĩ đến quả cầu thịt nhỏ kia, Cố Vân Lê theo bản năng sờ sờ bụng mình, hài tử của nàng tương lai có thể đáng yêu như Mặc Nhi hay không.

"Tỷ tỷ, tỷ xem Mặc nhi nhặt được cái gì?" Một chuỗi âm thanh trẻ em trong trẻo từ xa đến gần. "Mẫu thân, người đã trở lại a, Mặc nhi nhớ ngươi, nhớ đến tim đều đau, người mau đến xoa xoa cho Mặc nhi." Cố Thủy Mặc giống như mèo con đang chờ người vuốt ve nhào vào trong ngực Cố phu nhân.

- Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào chết người không đền mạng này của ngươi! Cố phu nhân trìu mến nhéo cái mũi nhỏ của Cố Thủy Mặc một chút.

"Mặc nhi, muội lại tìm được bảo bối gì đó, sao vui vẻ như thế." Cố Vân Lê ngồi trên ghế mây bên cạnh bàn cười nhìn Cố Thủy Mặc.

"Các ngươi xem, ta nhặt được một con Husky vừa mới sinh ra, nó thật đáng yêu phải không?" Cố Thủy Mặc từ trong ngực lấy ra một con "cẩu" vẫn còn đang nhắm mắt.

"Husky?" Cố Vân Lê nghi hoặc.

"Đúng vậy, giống của nó gọi là Husky, là một loại chó rất đáng yêu." Cố Thủy Mặc đưa tay chạm vào mũi nó, lại bị nó cắn một ngụm vào ngón tay, "Nha! Mẫu thân, nó có phải đói bụng hay không. ”

"Chắc hẳn là vậy." Cố phu nhân có chút kiêng kỵ nhìn "Cẩu" trong ngực Cố Thủy Mặc, nàng còn trẻ đã không ít lần cùng Cố tướng quân đi nam vào bắc, tại sao nàng càng nhìn "cẩu" này càng giống một con tiểu sói đây?

"Nhưng chúng ta phải cho nó ăn cái gì?" Cố Thủy Mặc có chút phát sầu, hình như cẩu cẩu mới sinh nên uống sữa, nhưng nàng biết đi đâu tìm, thời đại này nếu có bình sữa thì tốt rồi.

"Thủy Mặc tiểu thư người đừng nóng vội, ngự thiện phòng tiểu Trịnh Tử dưỡng đại hắc mấy ngày trước vừa mới sinh xong, chắc là có sữa, nô tỳ liền đi lấy cho người chút ít." Hồng Loan làm sao nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Cố Thủy Mặc, dứt lời người liền biến mất như gió.



Lúc này trong Ức Lan cung

"Này..."

"Ngao... Này..."

"Nếu không câm miệng bản vương sẽ hầm ngươi."

Sở Ngọc Thành đem chén trà trong tay nặng nề đập lên bàn gỗ lim.

"Ngao..." Thanh âm dần dần yếu đi.

"Ngươi nói ngươi còn có mặt mũi ở trước mặt ta kêu ủy khuất?"

"Này..."

"Đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ không hiểu sao bụng to trở về, bổn vương cũng không có trừng phạt ngươi, tha đi ra ngoài một vòng cũng có thể đem tiểu sói đánh mất, ngươi cũng là một nhân tài kiệt xuất ha." Sở Ngọc Thành càng nói càng tức giận.

"Ngao... Ô ô ô..." đã biến thành tiếng nức nở cúi đầu.

"Chủ tử, thuộc hạ đã tìm kiếm chung quanh, cũng không có phát hiện bóng dáng tiểu sói, chắc hẳn là bị người nhặt đi." Một người mặc áo đen che mặt quỳ gối trước mặt Sở Ngọc Thành.

"Không cần tìm, để cho nó tự mình đi tìm đi, không tìm được sói con của mình, cũng không xứng ở lại bên cạnh ta, ngươi cứ lui ra đi." Sở Ngọc Thành xoa xoa mi tâm.

"Thuộc hạ cáo lui."

"Này..."

Sở Ngọc Thành nhíu mày , sói mẹ Bạch Hỏa sợ tới mức lui về phía sau vài bước, sau khi xác định Sở Ngọc Thành sẽ không giúp mình tìm sói con, Bạch Hỏa uể oải kéo đuôi rời khỏi phòng.