Chương 3: MẶC HOẠ PHẢN KÍCH

Cảm giác ớn lạnh xuất hiện, Mặc Hoạ phát hiện cách đó không xa một đôi huyết sắc âm lãnh đang nhìn chằm chằm nàng, lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Dựa người vào cái cây đại thụ, chân tay có chút băng lãnh, một giây sau liền nhìn thấy một con sói đang dùng ánh mắt tham lam mà nhìn mình, rất nhanh liền thẳng tắp đánh tới.

Vừa nhìn thấy con sói đang nhào tới, nhánh cây trong tay Mặc Hoạ quét ngang, một giây sau con sói chết rơi xuống trước mặt nàng.

“Không có bản lãnh thì đừng tự tìm đường chết, trong này thế nhưng lại có không ít dã thú” Sauk hi nghe nói như thế, Mặc Hoạ liền quay đầu nhìn lại đạo thân ảnh cách đó không xa, hoàn toàn là một thân lãnh khốc vô tính như trước đây.

Sau khi Mặc Hoạ nhìn thấy cảnh này, nàng buông thỏng nhánh cây trong tay ra, thản nhiên nhìn đối phương, sau đó cả trọng tâm cơ thể liền vô lực ngã về phía sau.

Vết thương trên người nàng thế nhưng là quá nặng rồi, vừa rồi lại chịu phải kinh hãi, bây giờ cả cơ thể nàng mệt lã, phải mau chóng tìm cách rời khỏi nơi đây mới được.

Mất máu quá nhiều khiến cho thể lực tiêu hao, một giây sau liền ngã trên mặt đất, mà lúc tỉnh lại, trên môi có một cỗ mùi tanh, mở mắt ra liền thấy một con thỏ máu chảy dầm dề, đang ở ngay trên miệng của mình, máu tươi không ngừng tràn vào miệng khiến nàng lập tức muốn buồn nôn.

“Muốn chết liền phun ra đi….”Sau khi nghe nói như thế, cảm giác buồn nôn liền nuốt xuống, nàng biết máu này có thể bổ sung chất dinh dưỡng cho mình.

Huống chi bản thân nàng mất máu quá nhiều, nếu tiếp tục nháo nữa thì e là cái mạng nhỏ này của nàng cũng sẽ không đảm bảo, lại đối diện ánh mắt bừa bãi tràn ngập hung ác cùng nham hiểm kia, Mặc Hoạ hơi hơi nghi hoặc, nam nhân này là đang cứu mình?

“Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn về phía bản toạ, dù sao cũng là cảm thấy cứ để ngươi chết đi như vậy, bản toạ đi đâu tìm được một huyết nhân tốt như vậy đây…?” Nam tử nhìn về phía Mặc Hoạ mà nói.

Cái gương mặt kia như là đang phát sáng, nhất là nốt ruồi ở dưới khoé mắt, lộ ra càng thêm yêu trị mị hoặc, chẳng qua là khi nhìn thấy ánh mắt độc ác và tàn nhẫn đó, bao nhiêu điều tốt đẹp cũng giảm xuống không phanh.

“Nếu như ngươi đã nói như thế rồi, vậy thì ta cũng không cần nói cảm ơn,” Mặc Hoạ liếʍ môi ngồi dạy tử trên mặt đất mà nói, uống một chút máu thỏ, thể cũng hồi phục được chút ít, chỉ là ngữ khí vẫn như cũ suy yếu cực kỳ.

Nam tử không trả lời lại lời nói của nàng, mà ngồi một bên bắt đầu vận khí chữa thương, người đàn ông này giống là trúng độc hơn là bị thương, chỉ là rốt cuộc ai đã ném bọn họ xuống đây.

Một đêm này hai người cũng không có gì để nói, chờ đến ngày thứ hai, Mặc Hoạ bắt đầu phát sốt, bị cơn sốt hành hạ, cả người nàng đều mê man, mơ mơ hồ hồ hướng tới cái hồ cách đó không xa mà bò đi.

“Bị thương nặng thì hãy thành thành thật thật mà đợi đi.” Nhìn thấy nữ nhân này phát sốt, nhưng cũng không chịu an phận, liền thản nhiên nói, bị thương nặng như vậy nếu là người bình thường sớm đã xuống hoàng tuyền lâu rồi.

“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” Múc nước trong ao lên uống, một giây sau trên mặt nước liền phản chiếu một đôi ánh mắt lạnh lùng.

“Ngươi thời khắc này chính là mệnh của ta, ngươi nói ta có nên quản hay không??” huyệt đạo lập tức được phong bế, một giây sau liền xộc vào mùi máu tươi, khiến nàng không chịu được mà nhíu nhíu mày.

Thời điểm nhìn về phía nam nhân trước mặt, một tia tức giận hiện rõ trong mắt, mặc dù nàng từ nhỏ đều được lớn lên trong phòng thí nghiệm, thế nhưng các tỷ tỷ đều rất thương mình, tính tình cũng được dưỡng thành một chút kiêu căng, có bao giờ bị vũ nhục như thế đâu, sớm muộn cũng phải trả lại.

Sau khi uống một ít nước, nàng cũng trầm trầm rơi vào giấc ngủ, trong vài ngày sau đó, không biết nam nhân này đang nghĩ gì?

Trên cơ bản mỗi ngày đều mang đến cho nàng một con thỏ máu me dầm dề, nam nhân này cũng không có xuống tay với mình.

Chỉ là Mặc Hoạ cũng không có tin rằng, nam nhân này xuất phát từ lòng tốt mà cứu nàng, hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn khiến cho nàng hình thành nên tính cảnh giác đối với tất cả mọi người, ngoại trừ các vị tỷ tỷ.

Vết thương trên người đã hồi phục rất tốt, tiểu xà mấy ngày nay cũng vụиɠ ŧяộʍ được không ít dược thảo, Mặc Hoạ cái nào ăn được thì ăn, phối được thì phối, tiếp đó vụиɠ ŧяộʍ mà bò vào trong ao.

Đối với Mặc Hoạ nam nhân này không có bao nhiêu phòng bị, trên người nàng chỗ nào nên sờ đều đã sờ, nửa điểm cũng không thèm giấu diếm, lại thêm gân tay gân chân nàng đã bị đánh gãy, bây giờ có thể đứng lên là đã rất đáng gờm rồi, hắn cũng không tin nữ nhân này có năng lực có thể gϊếŧ được mình.

Bị người dưới mí mắt mưu hại, vậy coi như là sống uổng rồi, chẳng qua là sau khi hắn uống nước trong cái ao kia, lập tức thân thể có chút tê liệt, quay đầu nhìn lại hướng nữ nhân kia.

“Ngươi hạ độc?” Chỉ là độc này ở đâu ra? Những ngày nay chính mình đều ở cùng nàng quan sát, trên thân nữ nhân này hắn cũng đã sờ hết, căn bản là không có điểm có thể giấu diếm.

“Không phải độc, là thuốc mê, một loại thuốc mê khiến ngươi có thể thanh tỉnh, nhưng lại vô lực phản kháng, vô sắc vô vị khó lòng phòng bị…” Kỳ thực thân thể các nàng dùng nhiều nhất chính là loại thuốc mê này, cho nên bây giờ tự nhiên có thể phối ra.

Có thể gây tê liệt cơ thể con người, lại vẫn có thể làm cho đối phương thanh tỉnh, cảm thụ được những cái đau đớn kia, đây cũng là các nàng đã trải nghiệm qua khi còn nhỏ.

“Ngươi không sợ độc trên cơ thể?” Nam tử nhìn nàng một chút mà hỏi, Mặc Hoạ nghe được khoé miệng nhẹ câu, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt kia, có một cỗ mị hoặc không giải thích được.

“Hương vị của độc dược này ta đã nhớ kỹ rồi, cho nên cũng không cần ngươi lo lắng.” nói xong liền lảo đảo nghiêng ngả mà đi qua, tất nhiên nàng đã sớm có ý nghĩ của riêng mình, liền đợi đến một ngày này.