Chương 2: BẢN TOẠ CHỜ

Gió nhẹ nhàng thổi lên người, nam tử áo đỏ nhào vào người thiếu nữ, há miệng liền cắn một cái lên bờ vai cô gái, máu được hút sạch trong nháy mắt đó, chuyện này lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Nam nhân này giữ lại người là vì uống máu của mình để chữa thương, mặc dù rất nực cười, chỉ là giờ phút này Mặc Hoạ ngay cả sức để phản kháng cũng không có, mỗi một ngày được cho ăn uống, nhưng phải dùng máu của mình để đổi.

“Bôi thuốc, đừng để chết..” Nói xong, bình thuốc trong tay hắn ném xuống chân nàng, Mặc Hoạ cầm lấy bình thuốc, liền vén quần áo lên mà bôi thuốc lên người mình, trên khoé miệng lại hiện ra một nụ cười lãnh khóc.

“Nếu ta không chết thì chuyện hôm nay chắc chắn ngươi sẽ phải trả lại cho ta gấp tram nghìn lần….” Vừa nói nàng vừa bôi thuốc lên người mình, nỗi sỉ nhục hôm nay nếu nàng không trả lại, thì không phải là Mặc Hoạ, không có bút vẽ trong tay, máu tự nhiên khó mà vẽ được đồ vật có thể giúp mình chạy trốn.

“Hừ! Bản toạ sẽ chờ….” Nói xong liền quay người đi tìm đồ ăn cách đó không xa, hút máu nữ nhân này mấy ngày nay, công lực hẳn là sẽ khôi phục, đến lúc đó liền có theer chạy khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi.

Nhìn thấy người rời đi cách đó không xa, Mặc Hoạ leo đến cách đó không xa, sau đó nhìn thấy được con rắn nhỏ trong miệng đang ngậm thảo dược mà nàng cần, trực tiếp lấy lên mà nuốt vào.

Một giây sao con rắn nhỏ rời đi, mà Mặc Hoạ liền bò đến cách đó không xa, múc một chút nước bên trong hồ, rửa sạch sẽ mặt mũi, sau đó càm một tảng đá cách đó không xa, loạng choạng từ mặt đất mà đứng lên.

Sau lưng truyền đến âm thanh, liền quay đầu lại thấy một ít quả dại, nhặt lên rửa sạch một chút, rồi cứ thế mà bỏ vào miệng nhai.

Gân tay gân chân mặc dù bị đánh gãy, bất quá nàng tin tưởng không tới mấy ngày là có thể khôi phục đứng thẳng.

Bây giờ nàng nếu có thể bò thì sẽ bò, không thể bò thì dù có lăn cũng phải nghĩ biện pháp tìm cách sống sót, trả giá tất cả mới đổi lấy cơ hội trùng sinh, sao lại có thể từ bỏ cơ hội này được chứ…

Hai người tuỳ ý ăn một chút rồi nạnh ai nấy ngồi xếp bằng một bên, mặc dù không có nội lực chỉ đành dùng niệm lực cũng có thể giúp mình chữa thương, trong lúc chữa thương, nàng liền nhắm mắt lại, một giây sau tầm nhìn của nàng được kết nối với con rắn nhỏ.

Lúc trước ở trong phòng thí nghiệm không có chuyện gì để làm, đối với y thuật nàng cũng học được không ít, thời gian quá tịch mịch nếu không học sợ rằng sẽ buồn chết, một giây sau khi nhìn thấy loại dược thảo cách đó không xa, tiểu xà liền trườn qua, tiếp đó đem thuốc mà cắn vào trong miệng, sau đó Mặc Hoạ lại tìm kiếm thăm dò khắp nơi.

Nhìn nữ nhân trước mắt, phát hiện kinh mạch của bản thân bị đứt đoạn cũng không có phẫn nộ, bị mình ngày ngày hút máu chữa thương, lại thực sự tức giận, trong tâm lại cuồng loạn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Nữ nhân này cùng tứ tiểu thư Nhϊếp gia không có chỗ khác biệt, liền rất nhanh hắn cũng không để ý đến nữa, đứng dậy chuyên tâm mà chữa thương, nam tử bên này tự chữa thương, Mặc Hoạ bên kia cũng đang nghĩ biện pháp chữa thương, tiểu xà trở về, nàng liền tiếp nhận đồ vật sau đó thì nuốt vào.

Bây giờ bất luận như thế nào cũng không nên nghĩ đến báo thù trước, suy nghĩ tìm cách sống sót, thời gian lại trôi qua thêm mấy ngày, thương thế của Mặc Hoạ cũng hồi phục được rất nhiều, ít nhất là không cần bò, mà nam nhân kia cũng không có hút máu nàng nữa.

Mặc Hoạ đã có thể đi nhìn xung quanh, tiếp đó tìm kiếm trong rừng những thứ có thể lợi dụng được, thân thể nàng bây giờ rất yếu, vẽ một con tiểu xà đã là cực hạn rồi.

Bây giờ cũng cần tìm chút gì đó bồi bổ thân thể, tiểu xà đang dò đường phía trước, đột nhiên dừng lại, Mặc Hoạ phía sau thấy vậy liền yếu ớt xiêu vẹo mà bước tới.

Nhìn thấy mấy phiến lá trên mặt đất, lập tức lấy một nhánh cây mà đào lên, nhìn thấy nhân sâm lộ ra, lập tức đào ra, sau đó chùi chùi vào áo, rồi cứ thế mà nhét vào miệng nhai.

Mặc dù tên vương bát đản kia đã nhiều ngày không có uống máu của nàng, nhưng bây giờ cơ thể nàng yếu ớt cực hạn, nếu không tự nghĩ biện pháp tìm đồ bổ tự cứu lấy mình, không đợi tên nam nhân đó hút máu chết, thì chính mình cung bị yếu chết.

Sau khi ăn cây nhân sâm chỉ lớn bằng ngón tay kia, Mặc Hoạ liền ngồi một bên, bắt đầu dưỡng thương, sau đó nhìn bốn phía xung quanh một chút.

Phải tìm biện pháp, nàng nhìn ra được nam nhân bí ẩn kia không phải là dạng người tốt lanh gì, đợi đến khi nàng không còn giá trị lợi dụng nữa, có thể hay không hắn sẽ gϊếŧ nàng, ngồi chờ chết trước giờ đều không phải là tác phong của nàng, chủ động xuất kích mới là thượng sách.