Nhị công tử nhà giàu số một tại Nam Thành, vì theo đuổi một người mà bày thế cục rất lớn. Bạn bè cười anh: “Ai mà không biết Đoàn nhị thiếu gia trong tay nắm thực quyền, chuyện sau này lèo lái Đoàn th …
Nhị công tử nhà giàu số một tại Nam Thành, vì theo đuổi một người mà bày thế cục rất lớn.
Bạn bè cười anh: “Ai mà không biết Đoàn nhị thiếu gia trong tay nắm thực quyền, chuyện sau này lèo lái Đoàn thị là chuyện ván đã đóng thuyền, chuyện của cậu ai mà dám nhúng tay vô chứ, không biết xấu hổ đi gạt một cô gái, nói trong nhà ép cậu phải liên hôn.”
Nhiều người đều nói, Đoàn Kinh Tuân là tuyết trên núi cao, là trăng trên bầu trời, chỉ nhìn không thể chạm, đành một lòng ngưỡng mộ.
Bao nhiêu người phụ nữ dùng hết tất cả vốn liếng thủ đoạn cũng không đòi được một lần ngoảnh mặt của anh.
Một người thanh lãnh, khả năng tự kiềm chế cao như vậy, có một ngày lại xuất hiện một cô gái bên người.
Người trong giới đều biết anh đối với cô gái kia vô cùng cưng chiều.
Chỉ cần trong điện thoại cô ấy khóc một hồi đã có thể khiến anh phải suốt đêm chạy từ nước ngoài về, phong trần mệt mỏi, một thân ướt lạnh, chỉ vì muốn chính mắt thấy cô mạnh khỏe.
Cô nói muốn được yêu đương bình thường, muốn lấy chồng kết hôn, anh nhịn đau buông tay.
Nhưng khi anh thấy cảnh cô cùng người khác hẹn hò, tươi cười xinh xắn lại thẹn thùng, lửa ghen tuông từng ngọn cháy hết lý trí của anh.
Anh bắt người lên xe, giam cô trong l*иg ngực, một tấc một tấc hôn lên môi cô, lên làn da mịn màng.
“Em muốn hôn nhân, anh cho em hôn nhân, em muốn yêu đương, từ giờ phút này anh sẽ chính thức theo đuổi em.”
“Điền Vũ Tích, anh sẽ không buông tay em.”
Bên ngoài lan truyền, công chúa nhà nghèo túng họ Điền là một người có thủ đoạn, chân trước vừa đá vị kia họ Lương, chân sau liền leo lên cây đại thụ nhị công tử nhà họ Đoàn.
Điền Vũ Tích nghe thấy tin đồn nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cô lại không biết người đàn ông của mình là một người bao che khuyết điểm.
Anh thuê tài khoản marketing, phô trương kể ra chuyện anh thầm mến cô nhiều năm mới thành sự thật, bằng chứng là thời niên thiếu anh có viết một lá thư tình, bên dưới là tấm ảnh chụp hai người được cắt ra rồi ghép lại từ ảnh chung.
[Em là cây cỏ dại, nảy mầm trong anh vào ngày xuân, từ đó tùy ý sinh trưởng, lửa cháy không tàn.]
—To Vũ Tích
“Em nói em của năm mười tám tuổi, như rêu phong trong một góc ẩm ướt, bình thường, tự ti, không ai để ý, nhưng em không biết là, Đoàn Kinh Tuân năm mười tám tuổi, vẫn luôn trong bóng tối, yêu em.” – Đoàn Kinh Tuân
“Em không phải rêu phong, em là cành hồng của anh.” — Đoàn Kinh Tuân
Tag: Ngọt, yêu thầm thành sự thật.