Chương 22: Trở về Thập Điện

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mạnh Duy Trinh không phụ sự mong đợi của mọi người, ở thi Đình được nhất giáp đệ tam danh thám hoa (đứng hạng ba bậc 1 thi Đình), vào Hàn Lâm Viện làm môn hạ Hứa các lão.

Mạnh Duy Trinh vào con đường làm quan, gia quyến nhập kinh đi nhậm chức, nhoáng lên hai mươi năm từ từ mà qua. Hai mươi năm này, Sở Tĩnh Hoà lại sinh hạ một nam một nữ, người một nhà sinh hoạt hòa thuận.

Mạnh Duy Trinh được hoàng đế ân sủng, quan tam phẩm, lại mùa đông năm nay, nhiễm phong hàn, bệnh không dậy nổi. Sở Tĩnh Hoà cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi mà chăm sóc, Mạnh Duy Trinh vẫn không thấy khởi sắc, không khỏi lòng nóng như lửa đốt.

Ban đêm Mạnh Duy Trinh gọi tới ba đứa con, cẩn thận giao phó một phen, chỉ chừa Sở Tĩnh Hoà một người tại nội thất.

Mạnh Duy Trinh tiều tụy, một đôi mắt trong suốt sáng trong, lôi kéo tay y, ôn nhu nói:

“Nương tử, ta không qua đại nạn, có một số việc muốn cùng ngươi nói.”

Sở Tĩnh Hoà ảm đạm rơi lệ, run giọng, “Duy Trinh sẽ không có việc gì, lại thỉnh lang trung đến xem, nhất định sẽ tốt.”

Hắn lắc đầu, cười, “Dương thọ đã hết, lại ăn một xe dược cũng không có ích. Nương tử không cần bi thương, ta vốn không phải phàm nhân, là Thập Điện Diêm La ở địa phủ, Chuyển Luân Vương giáng thế, hiện giờ tới giờ, tự nhiên phải trở về thần vị. Nương tử nguyện cùng ta đi Thập Điện, vĩnh sinh vĩnh thế, lại không chia lìa?”

Sở Tĩnh Hoà ngơ ngẩn, sau một lúc nói không ra lời, hắn lại nói, “Ba mươi năm trước, là ta ngăn cản, làm hại nương tử không thể vãng sinh, nếu ngươi không muốn cùng hướng, ta cũng không oán.”

Y bỗng dưng cười, “Việc này ta sớm đã biết được, không cần nhắc lại.”

Mạnh Duy Trinh kinh ngạc nhìn y, “Nương tử như thế nào biết được?”

Sở Tĩnh Hoà nhớ tới hai mươi năm trước, sau tiệc đầy tháng trưởng tử, Mạnh Duy Trinh say rượu nói ra, không khỏi mỉm cười.

“Là Duy Trinh ngươi uống nhiều rượu, tự mình nói ra, lúc đó ta ngồi tới nửa đêm, suy nghĩ mọi chuyện rành mạch. Mặc kệ chuyện lúc trước như thế nào, ta đều đã yêu ngươi, cũng có hài nhi, nếu vứt bỏ các ngươi rời đi, ta làm không được. Ngươi tuy lừa ta, cũng là ta cam tâm tình nguyện nhảy vào, còn trầm mê tham luyến vô pháp tự kiềm chế, không trách ngươi. Sau lại ta chôn việc này ở đáy lòng, chưa từng nhắc lại, ta một cô hồn dã quỷ, ở nhân gian sống lâu nhiều năm như vậy, vì cha mẹ giữ đạo hiếu, đã là thiên đại tạo hóa. Hiện giờ Duy Trinh nói phải trở về thần vị, ta tự nhiên cũng cùng đi, vì sao còn muốn hỏi?”

Mạnh Duy Trinh nhăn chặt mày, thở hắt ra, cảm thán nói, “Thì ra ngươi sớm đã biết được hết thảy, nương tử mới là đại trí tuệ, người lòng mang đại ân đức. Ngươi thật sự không oán ta sao?”

Sở Tĩnh Hoà dựa vào ngực hắn, run giọng, “Ta chưa từng oán Duy Trinh, chỉ luyến tiếc hài nhi, sau khi chúng ta, ai tới chiếu cố bọn chúng?”

“Khâm nhi đã làm quan lễ, thành nhân, hắn cùng Lâm nhi theo ân sư ta nghiên cứu học thuật, đã định con đường làm quan sau này thuận lợi. Còn Huyên Nhi, ta đã vì nàng chọn được nhà chồng, hài nhi đều trưởng thành, là nghiệp là phúc, đều có tạo hóa, nương tử không cần quá mức lo lắng, theo ta về Thập Điện đi thôi.”

Sở Tĩnh Hoà rưng rưng gật đầu, “Được, Duy Trinh đi nơi nào, ta liền đi nơi đó.”

Mạnh Duy Trinh che lại ngực ho một trận, lẳng lặng nằm trên giường, mỉm cười rồi mất. Sở Tĩnh Hoà lau đi nước mắt trên má, gọi ba đứa con vào nội thất, bọn hài nhi đồng thời quỳ xuống, thất thanh khóc rống.

Y mỉm cười, “Phúc họa thiên định, không cần quá mức đau thương, thân thể tuy thệ, hồn phách đều có chỗ về.”

Sở Tĩnh Hoà nói xong, nằm trên thi thể Mạnh Duy Trinh, cười khanh khách nhìn hắn, đột nhiên mất.

Y hồn phách ly thể, phiêu đãng đến trước cửa nội thất, thấy Mạnh Duy Trinh đã biến thành dung mạo khi hai mươi tuổi, mặc một áo dài màu đen, đầu đội kim quan, khoanh tay đứng.

“Duy Trinh!”

Hai người gắt gao ôm nhau, rưng rưng cười.

“Nương tử nhìn một cái, ta so trước kia tuấn mỹ vài phần?”

Y lau đi nước mắt, “Đi mau đi mau, bằng không ta nhất định không nỡ xa bọn hài nhi.”

Mạnh Duy Trinh ôm y, ở hai mắt y thổi một cái, Sở Tĩnh Hoà chỉ cảm thấy một trận choáng váng. Khi mở mắt ra, đã ở trong một tòa điện phủ huy hoàng.

Một chúng hắc y nhân thấy Mạnh Duy Trinh, động tác nhất trí quỳ rạp xuống đất, hành dập đầu đại lễ.

“Cung nghênh chủ thượng trở về chủ vị Thập Điện!”

Sở Tĩnh Hoà giật mình, bị hắn nắm tay, đi lên vương tọa, Mạnh Duy Trinh cười:

“Đều bình thân, thời điểm ta không ở, các ngươi đều vất vả, vị này chính là nương tử ta, sau này các ngươi xưng hắn Sở công tử là được.”

Một chúng hắc y nhân lại khom người, “Bái kiến Sở công tử.”

Sở Tĩnh Hoà vội nói, “Không cần hành đại lễ.”

Mạnh Duy Trinh cười lớn bế y lên, chợt lóe, đã đi lên trời xanh, đạp lên mềm mại chạy như bay.

Y kêu sợ hãi ôm chặt cổ hắn, “Tướng công, không cần bay, ta sợ cao.”

Mạnh Duy Trinh dừng lại bước chân, y không dám giẫm đám mây khinh phiêu phiêu. Nam nhân tà cười phác gục y dưới thân.

“Nương tử chớ sợ, sẽ không làm nương tử ngã xuống, tới, cùng ta xem phong cảnh Thập Điện đi.”

Y không dám xuống phía dưới nhìn, lại cũng đẩy không ra hắn.

“Ta vốn cho rằng địa phủ âm trầm đáng sợ, không thấy ánh sáng, không nghĩ lại là cảnh như vậy.”

“Nương tử thiện tâm, ở trong mắt ngươi, địa phủ là như vậy.”

Mạnh Duy Trinh ôm y giở trò, kéo ra y phục, ngậm đầṳ ѵú nho nhỏ mυ"ŧ vào.

“Nương tử, ta thích ngươi vυ" bự, chúng ta lại sinh một hài nhi, được không?”

Thân mình y mềm mại, than nhẹ, “Ngươi không đứng đắn…….. ngô ân, ban ngày ban mặt….. cũng không sợ người khác thấy.”

Mạnh Duy Trinh dựng thẳng eo, đưa dương cụ vào tiểu huyệt ướt mềm, híp mắt cười, “Ai dám xem? Ta chọc mù hai mắt hắn!”

“Ngươi…… a a…… không……. Duy Trinh ngươi thao ta chậm một chút…… ân ân…….”

“Chậm không được nương tử, lại sinh con đi, ta muốn uống sữa ngươi, hút vυ" ngươi.”

“Không cho nói…… ngô a…….. mau im miệng…….”

Trên đám mây, phong cảnh kiều diễm, chỉ cần yêu ở trong lòng, nơi nào không phải thiên đường?

Hoàn

——————————–

Có hai phiên ngoại moe không edit: 1 về mối duyên con của công thụ, 1 về thụ đâm công (trong mơ).

Có CV thôi, bạn nào muốn đọc thì nhắn tin hoặc để lại gmail mình gửi.