Chương 21: Triền miên (Song huyệt)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Một tháng sau, truyền đến tin vui Mạnh Duy Trinh ở kỳ thi mùa xuân đệ nhất danh, ít ngày nữa phải vào kinh tham gia thi Đình. Lại vừa lúc trăng tròn (đầy tháng) hài nhi, Mạnh gia mở yến hội lớn, thật náo nhiệt.

Sau yến hội, Mạnh Duy Trinh bất tỉnh được người hầu nâng vào nội thất, Sở Tĩnh Hoà vừa thấy, không khỏi hai hàng lông mày nhíu chặt.

“Như thế nào say thành như vậy?”

Bọn người hầu lui ra, y cởi hài cho hắn, bỗng dưng bị nắm tay, “Nương tử!”

Y bị Mạnh Duy Trinh túm vào ngực, kinh ngạc, “Duy Trinh? Ngươi không uống say?”

Cả người hắn mùi rượu, vui cười, “Nếu ta không giả say, sao trở về gặp nương tử? Bé ngoan chúng ta đâu?”

Sở Tĩnh Hoà giãy giụa đứng dậy, “Còn nói không say? Bé ngoan đã ngủ, nếu ở đây, một hai phải bị ngươi nháo rồi.”

Mạnh Duy Trinh ôm y, xé rách y phục, “Nương tử thơm quá, hiện giờ đã không ở cữ, cho ta giải nỗi khổ tương tư đi? Nói tốt phải hành phòng ba ngày ba đêm, không cho nương tử thất hứa.”

Sở Tĩnh Hoà bị hắn đè dưới thân, cũng khó kìm lòng nổi, thở dốc liên tục.

“Duy Trinh…… ngươi chậm một chút…… ngô ân……….”

Mạnh Duy Trinh cởi ra xiêm y hai người, da thịt tương dán, lửa nóng triền miên, động tình gặm cắn môi đối phương.

“Nương tử, ngươi thơm quá, lại thơm lại ngọt.”

Cả người Sở Tĩnh Hoà trần trụi, vυ" trướng đại theo nam nhân xoa nắn chảy sữa, tình sắc da^ʍ mĩ.

“Duy Trinh……. a a……. ha ân……. sữa ra, ngươi mau….. ngô mau tránh ra…….”

Mạnh Duy Trinh há mồm ngậm đầṳ ѵú, một cổ sữa bắn nhanh ra, hắn vội nuốt xuống.

Đầṳ ѵú bên kia cũng ở đồng thời phun ra vài luồng sữa, Mạnh Duy Trinh buông miệng, kinh ngạc:

“Này đó là sữa sao? Thật sự lợi hại a nương tử.”

Mặt y như đào hoa, e lệ, “Duy Trinh, lấy ngọc thể đi.”

“Được, đều nghe nương tử.”

Y xoay người quỳ ghé vào trên giường, sữa từ đầṳ ѵú sưng to nhỏ giọt.

“Duy Trinh, mau thao ta…… thao ta.”

“Ta tới rồi nương tử.”

Mạnh Duy Trinh về giường, cầm trong tay ngọc thể, chậm rãi đưa vào hoa huyệt thủy lâm lâm.

Hạ thể y khẽ run, vặn eo hừ kêu, “A a…….. thật thoải mái…….. Duy Trinh….. mau, mau thao ta…….”

Hắn trừu động ngọc thể, mạnh mẽ thao làm hoa huyệt.

“Nương tử thật nhiều nước, ta phải nếm thử.”

Nói xong, cúi đầu xuống, há mồm đi tiếp mật nước.

“A ân……. Duy Trinh…… hậu huyệt cũng muốn……. a a a…….”

Sở Tĩnh Hoà biểu tình si say, hạ thể dâng lên tê tê dại dại khoái ý, âm huyệt co rút mấp máy, cắn ngọc thể lạnh lẽo.

Mạnh Duy Trinh uống dâʍ ŧᏂủy̠ một lát, đứng dậy tách ra mông thịt, liếʍ hôn khıêυ khí©h.

“Hậu huyệt cũng có thể làm, giống một đóa tiểu cúc non, u hương trơn mềm.”

Thân mình y loạn run, bị nam nhân trêu chọc đến thần hồn điên đảo.

“Duy Trinh, cắm vào, mau, ta chịu không nổi…… ngô ngô…..”

Hắn một bên dùng ngọc thể cắm làm hoa huyệt, một bên chọc đầu lưỡi vào hậu đình.

“Nương tử nói cái gì?”

Y mang theo khóc nức nở ngâm kêu, “Ha a…… muốn côn ŧᏂịŧ lớn tướng công……. ô ô, cầu xin ngươi tướng công…… ta muốn côn ŧᏂịŧ lớn.”

“Được được, nương tử chớ khóc, dương tinh của ta đều cho nương tử.”

Hắn chế trụ eo y, thịt nhận bừng bừng phấn chấn để ở nếp gấp, kiên định hữu lực đâm vào.

“Nương tử trước yến hội tự khuếch trương quá? Côn ŧᏂịŧ lớn đã toàn cắm vào tiểu huyệt, sảng khoái sao nương tử?”

“Ngô ngô…….. mau, mau thao ta……..”

Y nức nở cắn môi, tay phải sờ đến phía dưới, bắt lấy ngọc thể mạnh mẽ thao làm chính mình, đồng thời cái mông lắc nhẹ ra sau, phun ra nuốt vào dương cụ.

Mạnh Duy Trinh biết y đã nhẫn nại tới cực hạn, liền không đùa, thẳng lưng mưa rền gió dữ mãnh thao một trận.

Sở Tĩnh Hoà bị cắm run rẩy, hai vυ" theo hắn va chạm lay động không thôi, chỉ bị cắm một lát, liền tiết ra.

“A a a a……. tướng công, ta ra……. a ân ân…… tiểu huyệt cũng không được….. ngô ngô…….”

Mật hương trong dũng đạo da^ʍ lãng quay cuồng, một đại cổ âm tinh phun ra, đẩy ngọc thế ra tới.

Y run rẩy, Mạnh Duy Trinh thở sâu, tiếp tục cuồng thao hậu đình.

“Nương tử, nương tử.”

Y mềm mại vô lực, mông cao cao, tràng dịch bị đánh thành bọt biển, tí tách tí tách nhỏ xuống.

“Ngô ngô……. tướng công……. thao chết ta…….. ngô a…… ngươi thao chết ta tướng công……”

Nam nhân bỗng nhiên tinh quan mở rộng, tiết.

“A a a tướng công.”

Bắn tinh giằng co một hồi, Mạnh Duy Trinh nằm trên lưng y, thoả mãn thở dốc, không muốn rút dươиɠ ѵậŧ ra.

Sở Tĩnh Hoà cũng sa vào tình cảm mãnh liệt, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại.

“Duy Trinh, ta thật vui vẻ, bị ngươi thao thật sảng khoái.”

Hắn mơ mơ màng màng hôn môi tai y, “Xin lỗi, là ta hại ngươi không thể đầu thai, giả khờ lừa thân mình ngươi trong sạch, còn cố tình để ngươi hoài thượng con ta, ô ô, đều là ta sai, ngươi tha thứ ta được không?”

Sở Tĩnh Hoà cứng lại rồi.