Bạn nhỏ Phó Tinh Thần thoắt cái đã tỉnh táo, cậu buông Vạn Vạn Tuế ra, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, âm thanh non nớt cố ý giả vờ rất lạnh nhạt: "Vừa rồi tớ đứng không vững, cảm ơn cậu đã đỡ tớ."
Không phải tớ ôm cậu, là tớ đứng không vững nên ngã trên người cậu thôi.
"Hahaha." Vưu Giai cười rộ lên không thèm che giấu.
Má của Phó Tinh Thần bị Vưu Giai cười đến đỏ lên, cậu nhanh chóng quay mặt đi, nói lảng sang chuyện khác: "Tớ muốn tiếp tục bỏ nhà ra đi." Nhìn Vạn Vạn Tuế, "Ngày mai gặp."
Lúc cậu bỏ nhà ra đi là ở nhà trẻ, khi trở về cũng sẽ trở về nhà trẻ.
Vì vậy ngày mai cậu và Vạn Vạn Tuế vẫn còn gặp nhau.
Phó Tinh Thần nói xong thì quay người, chân ngắn chuẩn bị bước đi, còn chưa kịp đi thì Vạn Vạn Tuế đã bắt lấy góc áo của cậu.
"Tớ không cần người lớn, một mình tớ cũng được!" Lúc này không có chú Vương nên Phó Tinh Thần đành phải dựa vào chính mình giãy khỏi tay nhân viên an ninh trẻ em Vạn Vạn Tuế.