Chương 38: Vậy Huynh Đừng Kìm chế nữa!

Đầu Thượng Quan Yên Uyển tựa vào người hắn, giống như là cún con, mà cọ cọ lên, thanh âm mê người: "Vậy huynh đừng kìm chế nữa.

Chúng ta đã bỏ lỡ kiếp trước rồi, còn muốn tiếp tục bỏ lỡ kiếp này sao?"

Vân Y Phỉ giãy giụa, mũi tràn ngập mùi hương thơm phức, cả người được bao bọc trong sự dịu dàng của nàng, chỉ vì cái chạm nhẹ của nàng, sự tàn nhẫn dày công tích tụ trong nháy đã mắt tan thành mây khói.

Quả nhiên, đối mặt với nàng, hắn chưa bao giờ có sự tự tin.

Hắn, một quốc sư, địa vị cao cả, người trên vạn người, giống như một vị tiên nhân, vô dục vô cầu, từ trên cao nhìn xuống, coi vạn vật như sâu kiến, thậm chí liền không liếc mắt một cái. Hắn có thể tàn nhẫn, không có tình cảm với bất kỳ người nào.

Nhưng nàng là người duy nhất mà hắn không thể buông bỏ. Vứt bỏ hay lãng quên, bất cứ khi nào liên quan đến nàng, hắn đều cẩn thận và chú ý đến.

Dù nàng muốn làm gì, hắn sẽ hết mình ủng hộ, cho dù nàng có rời xa hắn, làm cho dù trái tim hắn rỉ máu, hắn cũng sẽ không chút do dự rời đi.

Có lẽ là hắn đã trúng phải bùa chú của nàng, rốt cuộc đã hắn không thể thoát khỏi

Thượng Quan Yên Uyển vừa lúc nhìn thấy bát thuốc đen, nàng khẽ xoa mặt, trong lòng đau xót, giọng nói có chút tủi thân: "Y Phỉ ca ca, huynh nói thật đi, có phải vì sức khỏe của huynh mà từ chối muội không?"

Vân Y Phỉ trầm tư hồi lâu, nhíu mày, hai người ở bên nhau quan trọng nhất chính là thành thật, suy nghĩ hồi lâu, hắn chậm rãi nói: “Đúng vậy, Uyển Uyển, ta hiện tại không còn sống được mấy năm nữa.

Quốc sư vốn dĩ đoản mệnh, cha ta ba mươi tuổi rời đi, ta đã hai mươi mốt tuổi, do nghịch thiên cải mệnh vì muội, ta lại hao phí mười năm cuộc đời, không còn sống được mấy năm nữa.

Nếu để muội sống một mình trong đau đớn mấy chục năm nữa, thì ta thà chịu đựng mấy năm tịch mịch, mấy năm hiu quạnh, mấy năm cô đơn này còn hơn.

Trước khi cha ta qua đời, ông ấy đã làm một quẻ bói cho ta, vận mệnh của ta vốn là thiên sát cô tinh, đây là vận mệnh của huynh, vận mệnh thì không thể vi phạm."

Thượng Quan Yên Uyển đứng thẳng người, bắt gặp ánh mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Không, Y Phỉ ca ca, huynh sai rồi, chỉ cần chúng ta dám nghĩ dám làm, mệnh cũng có thể thay đổi.

Mặc kệ ai nói huynh chính là mệnh thiên sát cô tinh, muội cũng phải gả cho huynh. Mặc kệ ai nói huynh chỉ còn sống được mấy năm, muội cũng phải kiếm lại cho huynh, không thiếu một ngày."

Vân Y Phỉ nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của nàng, trong lòng khó hiểu, liền hỏi: "Uyển Uyển, muội định làm gì? Lẽ nào muội đã hạ quyết tâm phải làm điều gì đó sao?

Uyển Uyển, đừng giấu ta chuyện gì, như vậy sẽ khiến ta cảm thấy khó chịu, nếu vì ta mà muội bị tổn thương, ta còn đau khổ hơn muội, hứa với ta, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, được không?

Ta là quốc sư nên tự nhiên biết rất nhiều chiêu số bàng môn tả đạo, chuyên làm mấy chuyện lấy mệnh đổi mệnh, nhưng cái giá phải trả là quá cao, làm không đúng thì chẳng khác nào là tự sát cả.”

Thượng Quan Yên Uyển đoán được tâm tư của hắn, ánh mắt hơi dời đi, vừa định đứng dậy, lại bị hắn ôm chặt lấy eo.

Mặt hai người gần như chạm vào nhau, chóp mũi cô áp sát vào đôi môi tái nhợt của hắn, cảm nhận được hơi thở của đối phương, nàng cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Vân Y Phỉ ôm Thượng Quan Yên Uyển, nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của nàng, hắn biết mình đoán đúng, nàng thật muốn lấy mạng đổi mạng, đổi mạng của nàng để hắn tiếp tục sống.

Trái tim hắn như quặn thắt lại, hắn sợ hãi không hiểu nổi, giọng hắn run run: “Uyển Uyển, hãy hứa với ta, đừng vì ta mà làm những chuyện đó.

Muội có biết vì giúp muội trọng sinh, ta đã làm những gì không? Ngay cả chính ta cũng không dám nhớ lại.

Ta đưa muội sống lại là để muội sống vui vẻ hạnh phúc, không phải để muội làm những chuyện đó.

Nếu như muội bởi vì những thủ đoạn này mà chết đi, ta cứu muội trở về thì có ích lợi gì, đây không phải là dã tràng xe cát?"

Thượng Quan Uyển Uyển nắm chặt hai tay, cắn chặt môi, thật lâu sau mới nhắm mắt lại, yếu ớt nói: "Y Phỉ ca ca, đã muộn, cái gì cũng đã muộn, muội đã không còn đường quay đầu lại."

Vân Y Phỉ nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, dùng hai tay nắm thật chặt cánh tay của nàng, sắc bén hỏi: "Uyển Uyển, muội có biết muội đang nói cái gì không?

Muộn? Cái gì đã muộn? Chính xác thì muội đã làm gì? Vì sao muội lại bảo là muộn? Nhanh lên, mau nói cho ta biết, có lẽ mọi thứ đã quá muộn rồi là sao?"

Thượng Quan Yên Uyển nhắm chặt mắt lại, những giọt nước mắt như pha lê tràn ra từ khóe mắt nàng, dưới sự bức bách của hắn, nàng lấy hết dũng cảm, nàng đã thú nhận tất cả.

Từ bị bắt cóc đến nhốt trong quan tài, từ tiền nhiệm quỷ phán quan đến Thượng Quan Húc, từ huyết thệ đến xử án, tất cả đều đã nói ra.

Trong căn phòng bỗng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn mùi trầm còn đang tỏa mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng ra khắp phòng..

Thượng Quan Yên Uyển không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, cẩn thận kéo tay áo hắn, nũng nịu nói: "Y Phỉ ca ca, sao huynh không nói chuyện? Huynh đã nghe nói về Nha Môn Âm Dương chưa?"

Sắc mặt Vân Y Phỉ tái nhợt như tờ giấy, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, cực cực khổ khổ một hồi, đoán chắc thiên cơ, thật vất vả mới đem nàng trọng sinh, kết quả giờ đây, nàng lại thành phán quan của Nha Môn Âm Dương.

Vì để hắn có thể sống tiếp, nàng thậm chí đã ký huyết thệ với Diêm Vương.