Chương 21: Đồ Không Có Não!

Người tới là Hoài Thục công chúa - Thượng Quan Yên Phi, ả khoác trên mình chiếc áo choàng lông cáo hồng nhạt cùng bộ áo bào màu xanh ngọc lục bảo, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, ả quả thật là một người hiền lành đức độ.

Đáng tiếc, không ai hiểu rõ người phụ nữ này hơn Thượng Quan Yên Uyển, hoàn toàn là một con ngốc ngu xuẩn, bị lợi dụng hết lần này đến lần khác.

Có thể nói, kiếp trước Thượng Quan Yên Phi cũng góp một phần trong kế hoạch nước mất nhà tan đấy.

Ở đời ngu ngốc không có gì là sai, nhưng nếu biết mình ngu ngốc mà vẫn tiếp tục làm những việc ngu xuẩn, thì chính là tự tìm cái chết cho chính mình.

Nói là vì tình yêu, có thể làm bất cứ điều gì, đây không phải gọi là ích kỉ thì có thể gọi là cái gì nữa.

Thượng Quan Yên Phi nhìn người đối diện, bất giác bước lại gần, hơi hành lễ với Thượng Quan Yên Uyển, nhẹ giọng nói: “Hoàng tỷ, tỷ gần đây vẫn khỏe chứ?”

Xuân U lén nhìn Thượng Quan Yên Phi, trong lòng lẩm bẩm, biết rõ công chúa của ta hôm qua bị bắt cóc, còn nói cái gì mạnh khỏe? Này không phải cố ý nói đểu công chúa nhà ta sao?

Thượng Quan Yên Uyển khoác áo choàng lên người, mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh nói: “Thì ra là tứ hoàng muội, hoàng muội cũng là tới thăm phụ hoàng sao?’’

Thượng Quan Yên Phi nở nụ cười, tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay của nàng: “Đúng vậy, muội nghe mẫu thân cùng các vị phi tần khác nói phụ hoàng gần đây long thể không được tốt, liền muốn tới đây thăm một chút.’’

Thượng Quan Yên Uyển không chút lưu tình mà gạt tay ả ta ra, đi thẳng về phía trước, “Vậy hoàng muội vào đi, đừng đứng ở cửa, bên ngoài rất lạnh.’’

Thượng Quan Yên Phi buông lỏng tay xuống, có chút ủy khuất mà liếc nhìn nàng một cái, đôi mắt hiện rõ màu âm u, bước vào mà không nói một lời.

“Nha đầu, ngươi là một hoàng tỷ không hề đơn giản, nhìn có chút ngu ngốc, nhưng có điều trong lòng ngươi đang điên cuồng mà ghen ghét.’’

Nếu không phải bây giờ xung quanh có nhiều người như vậy, Thượng Quan Yên Uyển thật muốn trợn trắng mắt lên hỏi một câu, hoàng gia gia, kêu con là hoàng tỷ, kia cũng là cháu gái của người mà.

Nhưng hoàng gia gia nói không sai, Thượng Quan Yên Phi quả thực vô cùng ghen tị với nàng, nếu không sao có thể làm ra chuyện phản nghịch như vậy.

Hừ, nghĩ lại kiếp trước, nàng không khỏi muốn đập đầu vào cột, dứt khoát chết cho rồi, nàng cũng không phải đồ ngốc, lại muốn rơi vào tay Thượng Quan Yên Phi một lần nữa.

Chà, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hai người có thể coi như là mắc bệnh giống nhau. Còn bệnh gì thì tất nhiên là bệnh ngu.

Hai nữ nhân ngu xuẩn bị một nam nhân thông minh và xảo quyệt đùa bỡn.

Thượng Quan Yên Phi xét theo nghĩa nghiêm ngặt cũng không phải là người xấu, nói một cách nhẹ nhàng thì ả ta là người đặt tình yêu lên hàng đầu, trong mắt ả không có gì quan trọng hơn tình yêu cả!

Vì để theo đuổi cái gọi là tình yêu đích thực của đời mình, không tiếc hi sinh người nhà, thậm chí bán đứng quốc gia của mình đến mức điên cuồng tột độ.

Ả ta kiếp trước góp công rất lớn vào việc lật đổ vương triều, cái gọi là vung tay gạt bỏ gia đình, quốc gia vì tình yêu, đó chính là nói đến ả.

Nói thẳng ra, ả ta chính xác là một đứa ngốc, có mắt như mù, trong lòng ngoại trừ nam nhân kia, ả không thể nắm giữ bất cứ thứ gì khác.

Nhưng ngay cả khi ả trao cả trái tim mình ra, kết quả nhận lại được gì? Còn không phải là bị bỏ rơi sao.

Đất nước không còn, ai còn nhớ ả là công chúa, chẳng qua cũng chỉ là nô ɭệ bị khuất phục thôi!

Thượng Quan Yên Uyển nhớ tới kiếp trước, hốc mắt ửng đỏ, nhìn sang Thượng Quan Yên Phi khiến nàng cảm thấy buồn nôn, nếu không kiềm chế bản thân, nàng thực sự sợ rằng sẽ không kiểm soát được mà nhào đến tát cho ả ta mấy cái.

“Nha đầu, con có phải không được khỏe không? Vừa rồi sắc mặt còn vui vẻ sao đột nhiên lại tối sầm lại? Chẳng lẽ là bởi tức giận chuyện gì ở kiếp trước sao?’’

Người rõ ràng biết tất cả, lại cố ý tới hỏi con? Người thật sự là có ý gì? Nhân tiện người có thật sự là Hoàng gia gia của con không vậy?

Thượng Quan Yên Uyển muốn uy hϊếp ả một chút, nhưng nàng nghĩ dù sao cũng là cháu của hoàng gia gia, mặc dù biến thành quỷ, nhưng thân phận vẫn ở đó, bất kính chung quy cũng không tốt, đành phải nhẫn nhịn.

Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ, đã có vài người vào Thái Cực cung rồi.

Thượng Quan Yên Uyển nhìn thấy người nọ đang đi về phía mình, khóe miệng nàng liền nở một nụ cười: “Đức Thắng công công, phụ hoàng ta tỉnh rồi sao?”