Chương 20: Đã Lâu Không Gặp, Hoàng Muội Tốt Của Tỷ!

Trên mặt Thượng Quan Húc mang chút trầm tư, tiếp tục nói: “Ở dương gian, sau khi chết, có người vẫn mãi không muốn xuống âm phủ để tiếp tục luân hồi, hoặc là tình duyên chưa dứt, chấp niệm quá sâu, hoặc là hận chưa trả được, đang chờ cơ hội để trả thù.

Chỉ cần những quỷ hồn này không biến mất thì những người bị chúng quấn lấy sẽ mất ăn mất ngủ, thậm chí tinh thần sẽ bị tổn hại không ít, sau đó, những người sống này sẽ đến Nha Môn Âm Dương để nhờ quỷ phán quan giúp phán xét, hy vọng có thể chấm dứt mọi chuyện.

Sau khi quỷ phán quan xét xử, họ sẽ phái người đến bắt những quỷ hồn này xuống âm ty. Đây là dụng ý của Diêm Vương, để Nha Môn Âm Dương hỗ trợ bắt những quỷ hồn lọt lưới ở nhân gian.

Phàm là những quỷ hồn còn sót lại ở nhân gian thì cũng đều mang oán khí tương đối lớn, Diêm Vương sợ chúng làm xáo trộn trật tự âm phủ nên đã thông qua quỷ phán quan để điều chỉnh, giúp xóa bỏ một phần oán hận.

Vì vậy, con có hiểu không? Để đạt được mong muốn của bản thân và có được tuổi thọ của một người sống thì đó không phải là một chuyện đơn giản, bởi vì tất cả những gì con phải đối mặt là không ít những quỷ hồn xấu xa. Nếu không phải vì khó đối phó, những người sống kia cũng sẽ không nguyện ý dùng một năm tính mạng để đổi lấy."

Thượng Quan Yên Uyển không rảnh để quản nhiều như vậy, nàng chỉ kiên định nói: "Mặc kệ khó khăn đến đâu, con sẽ không bao giờ bỏ cuộc, con nhất định phải cứu Vân Y Phỉ."

Thượng Quan Húc hài lòng cười cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng: “Cháu gái ngoan, hoàng gia gia tin tưởng con, vì giữ được giang sơn của Thượng Quan gia chúng ta, đối với con thì quả thật việc này rất khó. Mặc dù hoàng gia gia không phải là một quỷ quan lợi hại ở địa phủ, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn có thể giúp đỡ cho con.

Tiểu nha đầu, sau này nếu gặp bất cứ khó khăn gì, cứ đến phủ phán quan tìm hoàng gia gia, nhớ kĩ chưa?"

Thượng Quan Yên Uyển cảm thấy vai có chút lạnh, không nhịn được mà run lên một chút, nghe ông nói như vậy, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười, nàng cảm thấy vấn đề trong lòng như đã giải quyết xong: "Vâng, hoàng gia gia, con sẽ nhớ kỹ những gì người nói."

Thượng Quan Húc gật đầu hài lòng, lại vuốt râu.

Thượng Quan Yên Uyển thoáng chốc cảm thấy tảng đá lớn đè nặng lòng nàng như được nới lỏng ra, sau đó nhớ lại chuyện của ông, thấp giọng hỏi: "Hoàng gia gia, không phải người muốn đi cung Thái Cực gặp phụ hoàng con sao? Bây giờ con có thể giúp người như thế nào?"

Thượng Quan Húc cười tủm tỉm nói: "Nha đầu, trên người con có âm khí như của Hoàng gia gia, chỉ cần con bảo hộ ta, để cho ta đi gần sát bên con là được."

Thượng Quan Yên Uyển trợn tròn mắt, sao chuyện lại đơn giản như vậy, nàng ngập ngừng hỏi: “Hoàng gia gia, nếu người lại gần con, con có cảm thấy lạnh người không?”

Thượng Quan Húc nói ra tâm tư, cười đến tít mắt, "Quả thực là sẽ bị lạnh, nhưng nếu con chịu đựng được nó, thì trong chốc lát cảm giác lạnh sẽ qua đi. Hơn nữa, hiện tại con mới nhậm chức quỷ phán quan, trong người vốn có âm khí, cho nên sẽ cảm thấy không lạnh lắm."

Thượng Quan Yên Uyển bất đắc dĩ cười cười: "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi."

Vừa dứt lời, họ liền đi khỏi vọng lâu của Ngự Hoa Viên.

Xuân U và những người khác cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy nàng bước qua mà không bị thương.

Hạ Băng đi đến bên cạnh Thượng Quan Yên Uyển, và đột nhiên hốt hoảng mà hô lên: "Công chúa, người có lạnh không? Tại sao môi người lại trở nên tím tái như vậy, còn sắc mặt thì lại có chút tái nhợt, sao người không mặc áo choàng vào?"

Thu Khinh cũng nói: “Đúng đó công chúa, đầu xuân khí trời rất lạnh, người nhất định không được để bị cảm lạnh.”

Lần này Thượng Quan Uyển Uyển không cự tuyệt, để nàng ấy khoác trên người tấm áo choàng lông chồn màu đỏ thẫm, lập tức liền cảm thấy ấm áp.

Xuân U thậm chí còn đặt tay mình vào lòng bàn tay nàng và nắm lại, có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Công chúa, nhất định vừa rồi gió đã thổi vào vọng lâu, nhìn bàn tay lạnh cóng này."

Đông Âm cũng lo lắng nhìn nàng, và đưa tay nắm lấy bàn tay còn lại của nàng.

"Nha đầu, mấy nha hoàn này của con quả thật là chu đáo, không tồi, không tồi."

Bọn họ còn phải đứng ở nơi lạnh lẽo này, người có thể đừng nói nữa không? Đừng tưởng là Hoàng gia gia của con, con sẽ mặc cho người đi khắp nơi.

Trong lòng Thượng Quan Yên Uyển thầm nghĩ, sau đó mang theo mấy nha hoàn đến cung Thái Cực.

Một nhóm năm người vừa đi tới cổng cung Thái Cực, lại đυ.ng phải một nhóm người khác.

Lần đầu tiên nhìn thấy người trước mặt, Thượng Quan Yên Uyển cảm giác mình như chết đi sống lại, ánh mắt u ám chợt lóe lên, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.

Đã lâu không gặp, hoàng muội tốt của tỷ.