Chương 39

Quách Bá Ngôn gọi tiểu nhi tử mới sinh là Mậu Ca Nhi, kỳ vọng con út khỏe mạnh như cỏ cây, tài đức vẹn toàn.

Mậu ca lúc vừa mới sinh xấu ơi là xấu, xấu đến mức thân tỷ tỷ cũng ghét bỏ nó, nhưng tiểu gia hỏa đặc biệt tham ăn, hai nhũ mẫu thay phiên cho nó bú, gần như

một

ngày

một

hình dạng, khuôn mặt rất nhanh liền

không

nhăn nữa, trơn bóng như quả vải lột vỏ,

một

đôi mắt đen lúng liếng trắng đen



ràng, cực kỳ giống Quách Bá Ngôn. Qua hết đầy tháng, tiểu gia hỏa lớn lên nhanh hơn,

một

ngày so với

một

ngày càng xinh đẹp hơn.

Tống Gia Ninh đặc biệt thích đệ đệ, trước kia hết giờ học luôn chơi đùa với ba tỷ tỷ,

hiện

tại hết giờ học liền chạy về Lâm Vân Đường, nằm sấp ở

trêngiường nhìn đệ đệ, sờ sờ bàn tay

nhỏ

bé hôn

nhẹ

khuôn mặt

nhỏ

nhắn, ba



nương Quách gia và đôi song sinh muốn gặp nàng, đều phải đến Lâm Vân Đường tìm. Bất tri bất giác, địa điểm

một

đám huynh muội gặp mặt, chậm rãi từ Sướиɠ Tâm Viện của Thái phu nhân, biến thành Hoán Nguyệt Cư của Lâm thị.

một

đôi nhi nữ đều nhận được

sự

yêu

thích của đám ca ca tỷ tỷ, Lâm thị rất vui mừng, Quách Kiêu, Đình Phương và chất tử chất nữ đến, nàng liền thối lui đến phòng lớn đợi, lưu noãn các lại cho bọn

nhỏ, chỉ chừa nhũ mẫu và hai đại nha hoàn ở

một

bên hầu hạ, miễn cho Mậu Ca Nhi khóc rống, đám ca ca tỷ tỷ dỗ dành

không

được.

Mậu Ca Nhi vừa ăn no, ngửa mặt nằm ở

trên

giường, mắt to

một

hồi chuyển hướng sang bốn tỷ tỷ phía bên trái,

một

hồi nhìn sang Quách Phù Quách Thứ phía bên phải, cái đầu

nhỏ

trái uốn éo phải éo, bên nào có giọng

nói

liền hướng sang bên đó. Bởi vì đứng ở trước giường Quách Kiêu chưa bao giờ lên tiếng, tiểu gia hỏa đại khái cũng

không

biết nơi này còn có

một

vị huynh trưởng.

"Tổ mẫu

nói, Ngũ đệ lớn lên giống đại ca khi còn bé như đúc." Vân Phương điểm

một

cái lên bàn tay mập của Mậu Ca Nhi, ngó ngó Quách Kiêu

nói.

Quách Kiêu mặt

không

biểu tình.

Tống Gia Ninh cẩn thận quan sát đệ đệ, ngoại trừ đôi mắt cực giống phụ tử Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu, địa phương khác

không

nhìn ra,

một

là đệ đệ quá

nhỏ

ngũ quan chưa có nẩy nở, thứ hai nàng làm sao biết được Quách Kiêu khi đầy tháng là cái dạng gì.

"Lớn lên giống đại ca, nhưng tính tình tuyệt đối đừng theo đại ca." Quách Thứ lo lắng trùng trùng nghiêm trang

nói.

Quách Phù gật đầu, chăm chú nhìn Tứ muội muội nhu thuận đáng

yêu

đối diện, cười

nói: "Vẫn là giống như An An tốt, béo

một

chút, vừa vặn làm bạn với An An."

Tống Gia Ninh giận liếc

hắn.

Mấy huynh muội cười cười

nói

nói, Lâm thị

đi

đến, bọn nha hoàn đồng loạt hành lễ, ba



nương

không

nhúc nhích, ngồi

trên



trên

giường cười với Lâm thị, huynh đệ Quách Phù Quách Thứ tay chân đồng thời nhảy xuống đất, cung kính hô to "Đại bá mẫu". Lâm thị gật gật đầu với ba thiếu niên lang, sau đó đưa

một

tờ thϊếp mời màu đỏ chữ vàng cho Quách Kiêu, cười

nói: "Ngày kia Thọ vương phủ mời tiệc, chỉ mời Sở Vương, Duệ Vương, Tứ điện hạ và công chúa, Thọ vương

nói

hai phủ chúng ta ở kế nhau, các ngươi vừa là huynh tỷ bà con với công chúa, cố mời các ngươi ngày ấy

đi

Vương Phủ cùng nhau ăn tiệc thường niên."

Quách Kiêu vô ý thức nhíu mi, nhận thϊếp mời, phía

trên

quả nhiên như kế mẫu

nói.

Đám Thiếu niên lang ổn trọng chút ít, Vân Phương cao hứng

nói: "Tốt tốt, Vương Phủ lớn như vậy, ta

đã

sớm nghĩ tới

đi

dạo

một

chút."

Đình Phương nhìn Lâm thị,

nhỏ

giọng

nói: "Mẫu thân, ta lớn rồi, liền

không

đi, để bọn muội muội

đi

đi." Nàng năm sau

sẽ

16 rồi, tổ mẫu lần trước

đãnói



muốn chuẩn bị hôn

sự

của nàng,

không

thích hợp tụ tập ở những chỗ náo nhiệt, dù sao Sở Vương, Duệ Vương, Thọ vương cũng lớn, cũng

không

phải biểu ca ruột thịt.

Lan Phương mười ba tuổi cũng lắc đầu.

Tổng cộng bốn tỷ muội, hai người đều

không

đi, Vân Phương ôm cánh tay Tống Gia Ninh, vội la lên: "An An ngươi theo ta

đi!" Sao cũng phải mang theo

một

tỷ muội làm bạn.

Tống Gia Ninh theo bản năng nhìn mẫu thân. Lâm thị ôn nhu cười yếu ớt, nữ nhi qua năm cũng mới 12, ngược lại

không

cần quá kiêng kỵ, nàng theo ý nữ nhi, hơn nữa Lâm thị biết

rõ, nữ nhi chín phần chín là nguyện ý

đi, từ lúc Thọ vương chuyển tới đây, nữ nhi liền ba ngày hai bữa

nói

thầm tình huống trong vườnThọ vương phủ, cái gì Thọ vương phủ trồng cây hồng,

trên

cây kết rất nhiều quả hồng xanh, qua hai tháng, vừa nuốt nước miếng

nói

cho nàng biết, quả hồng của Thọ vương phủ biến thành màu vàng..

hiện

tại

trên

phố

đã

có bán quả hồng, Lâm thị bảo quản

sự

mua quả hồng cho nữ nhi, nhưng hai cây hồng ở Thọ vương phủ treo đầy quả hồng vàng óng, chẳng những khiến người thèm ăn, cũng khiến người nhìn

đi

dưới tàng cây

một

cái. Thượng Ca Nhi tam phòng liền náo loạn nhiều lần,

nói

là muốn leo lên cây chơi,

hiện

tại Tam phu nhân đều

không

cho tiểu gia hỏa chạy ra hướng hậu hoa viên.

Mẫu thân

không

giúp nàng nghĩ kế, Tống Gia Ninh hơi mím môi, trong lòng phảng phất có hai tiểu nhân

đang

đánh nhau.

một

người muốn

đi

Thọ vương phủ nhìn cây hồng,

một

người nhắc nhở nàng Đoan Tuệ công chúa

không

phải dễ chọc.

"An An

đi

đi, yên tâm, có chúng ta ở đây, công chúa

không

dám khi dễ ngươi." Quách Phù khinh thường

nói. Mỗi lần mấy huynh muội

đi

dạo ở hậu hoa viên, Tứ muội muội đều nuốt nước miếng với cây hồng ở Thọ vương phủ, Quách Phù đoán được muội muội khẳng định muốn

đi, chỉ là cố kỵ Đoan Tuệ công chúa mà thôi.

"Đúng rồi đúng rồi, cùng

đi

đi,

không

chừng Vương Gia còn cho phép chúng ta tự mình hái quả hồng nữa đó." Vân Phương nhiệt tình khuyến khích Tống Gia Ninh, nàng cũng thích ăn quả hồng, bọn hạ nhân mua được có thể giống mình tự hái nhau sao?

Tống Gia Ninh vốn là muốn

đi,

hiện

tại ca ca tỷ tỷ cũng khuyên, nàng liền cười, vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quách Kiêu, đôi mắt màu đen

âm

u nhìn nàng chằm chằm. Tim Tống Gia Ninh co rụt lại, nhưng dù sao cũng

không

phải lúc vừa mới vào phủ, nàng tuy rằng vẫn sợ Quách Kiêu, nhưng cũng

không

đến mức sợ đến mức cái gì cũng nghe theo

hắn. Tống Gia Ninh rất



ràng, Quách Kiêu xem thường nàng, hoài nghi nàng thông đồng Thọ vương, sợ nàng làm hỏng mất thanh danh các



nương Quốc Công Phủ, nhưng Tống Gia Ninh căn bản

không

có tâm tư này, người đoan chính

không

sợ bóng gió, nàng

không

phạm sai lầm, Quách Kiêu có thể làm gì?

"Ừ, chúng ta cùng

đi." Bỏ qua Quách Kiêu im lặng phản đối, Tống Gia Ninh cười

nói

với Vân Phương.

Nhưng Quách Kiêu trả thϊếp mời lại cho Lâm thị, nghiêm mặt

nói: "Thọ vương phủ

không

phải láng giềng bình thường, việc này kính xin mẫu thân hỏi phụ thân

một

chút."

Lâm thị gật gật đầu, nhận thϊếp mời, cười

nói: "Vậy các ngươi tiếp tục chơi

đi, buổi trưa đều ở đây ăn nhé."

Đám người Quách Phù vội vàng nhã nhặn từ chối, ngồi

một

hồi lập tức quay về viện của mình.

Đệ đệ rốt cuộc biến thành của mình rồi, Tống Gia Ninh ngồi xếp bằng xuống, cẩn thận từng li từng tí ôm Mậu Ca Nhi vào trong ngực, nhìn sao cũng

không

thấy đủ.

Màn đêm buông xuống, Quách Bá Ngôn hồi phủ, ôm ôm Mậu Ca Nhi, sau đó giao nhi tử cho nhũ mẫu, hai vợ chồng mang theo Tống Gia Ninh cùng nhau dùng cơm tối. Quách gia

không

có quy củ ăn

không

nói, Lâm thị gắp đồ ăn cho nữ nhi, dùng được

một

nửa mới nhớ tới chuyện thϊếp mời, dịu dàng

nhỏ

nhẹ

nói

với Quách Bá Ngôn: "... Đình Phương, Lan Phương đều

nói

không

đi, Thế tử xin ngài làm chủ."

Trưởng nữ, chất nữ cũng rất hiểu chuyện, Quách Bá Ngôn hài lòng gật đầu, suy nghĩ

một

chút

nói: "Mẫu thân ngày ấy muốn

đi

An quốc tự, Bình Chương, Phù ca

đi

theo, chỗ Vương Phủ, gọi Thứ ca mang theo An An, Vân Phương

đi

là được rồi."

Tuyên Đức Đế kiêng kỵ nhất các hoàng tử kết bè kết cánh, Quách Bá Ngôn đến nay cũng

không

nghĩ ra vì sao Tuyên Đức Đế lại quyết định Thọ vương phủ ở bên cạnh nhà mình, tuy rằng Thọ vương nhất định vô duyên với ngôi vị hoàng đế, nhưng Thọ vương là huynh đệ ruột thịt với Sở Vương, nếu như Sở Vương cố tình lôi kéo

hắn, hoàn toàn có thể ngụy trang mượn cớ tới Thọ vương phủ thăm đệ đệ chạy tới đây.

Lòng vua khó dò, Quách Bá Ngôn

không

thể

không

cẩn thận làm việc, mặt mũi Thọ vương

không

thể bác bỏ, nhưng nên kiêng kỵ

thì

vẫn phải kiêng kỵ, chỉ có ba cháu trai bất hảo và hai a đầu choai choai, cho dù truyền tới tai Tuyên Đức Đế, Tuyên Đức Đế cũng

sẽ

không

nghi kỵ cái gì.

Lâm thị quản gia học rất nhanh, triều đình đại

sự

nàng

không

hiểu, Quách Bá Ngôn

nói

như thế nào nàng liền xử lý thế ấy, hôm sau bọn

nhỏ

tới đây, nàng liền chuyển đạt ý tứ của Quách Bá Ngôn.

Nhị công tử Quách Phù thở dài, nhưng Đại Bá Phụ cũng tạm thời an bài tổ mẫu

đi

An quốc tự rồi,

hắn

chỉ có thể từ mệnh.

Quách Kiêu hiểu thâm ý phụ thân, bản thân

hắn

cũng

không

thèm

đi

Thọ vương phủ, chỉ là... Ánh mắt đảo qua kế muội ngồi ngoan ngoãn ở chính giữa bọn muội muội, nhớ lại đặc biệt Thọ vương đối với kế muội, ngực Quách Kiêu có chút buồn phiền. Sau khi Thọ vương phủ bắt đầu xây dựng lại, Quách Kiêu liền

âm

thầm lưu ý động tĩnh bên cạnh, bởi vậy biết



hậu hoa viên của Thọ vương phủ kế bên nhà mình, di chuyển tới trồng tất cả đều là cây ăn quả, hay là vài cây cổ thụ vài chục năm

đã

kết quả. Lúc ấy Quách Kiêu

không

biết

rõ, cho đến thoáng nhìn ánh mắt của Tống Gia Ninh hướng sang, Quách Kiêu mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Vị Thọ vương này ít khi lộ diện, lại có thể tâm cơ thâm trầm như thế, kế muội mới mười

một

tuổi,

hắn

liền nhớ thương, chính là

không

biết Thọ vương

không

được tứ hôn, có liên quan đến kế muội hay

không.

Quách Kiêu

không

muốn kế muội và Thọ vương có bất kỳ liên quan nào, sau khi rời khỏi Lâm Vân Đường,

hắn

một

mình gọi Tam đệ Quách Thứ đến, thấp giọng dặn dò: "Mấy vị Điện hạ cũng

không

còn

nhỏ

nữa, ngày mai ngươi nhìn kỹ Vân Phương Gia Ninh, đừng để hai người các nàng rơi lại

mộtmình."

Quách Thứ mở to hai mắt nhìn,

không

thể tưởng tượng nổi

nói: "không

đến mức đó chứ? Hai người bọn họ mới bây lớn?" Dù sao trong mắt

hắn, hai muội muội phía dưới cũng đều hài tử.

Quách Kiêu lạnh giọng

nói: "Dùng để phòng ngừa vạn nhất."

Quách Thứ trầm tư

một

lát, nghĩ tới Tứ hoàng tử mười bốn tuổi,

hắn

cùng với hai muội muội tuổi xấp xỉ, đáng hoài nghi nhất.

"Được, đại ca yên tâm." Quách Thứ ưỡn ngực cam đoan

nói.

Quách Kiêu gật gật đầu, đưa mắt nhìn đường đệ

đi

ra vài bước,

hắn

lần nữa gọi người lại, bổ sung: "Đoan Tuệ điêu ngoa, nếu như nàng chọc công chúa nóng nảy, liền cho Gia Ninh về trước."

Quách Thứ khẽ

nói: "Nàng dám."

Hai huynh đệ đối mắt nhau, chia nhau rời khỏi, hôm sau Thái phu nhân được nhi tử nhờ vả, sớm dẫn Nhị phu nhân, Tam phu nhân

đi

An quốc tự thắp hương, đồng thời mang theo hai cháu

gái, Quách Kiêu, Quách Phù tự mình hộ tống. Lâm thị chủ trì nội trạch, thuận tiện chiếu cố Mậu Ca Nhi, Tống Gia Ninh và Vân Phương sớm

đã

ăn mặc xong, thành thành

thật

thật

chờ tin tức.

Đám người Thái phu nhân xuất phát

không

lâu, Sở Vương tới sớm nhất,

đi

theo chính là Tứ hoàng tử và Đoan Tuệ công chúa trong cung.

Đoan Tuệ công chúa lần này xuất cung, đến chúc mừng Tam ca cà lăm khác mẹ sinh ra dời đến chỗ ở tốt ngược lại là thứ yếu, chủ yếu là muốn gặp thân biểu ca Quách Kiêu nhiều ngày

không

thấy, cho nên xe ngựa dừng ở trước cửa Thọ vương phủ, nàng bảo Tứ hoàng tử

đi

vào trước, trực tiếp quay đầu chạy tới Vệ Quốc Công phủ, vào cửa mới biết được, biểu ca tốt của nàng ta và bà ngoại đều

không

ở nhà.

"Biểu muội

đi

thôi, chúng ta

đi

Thọ vương phủ chơi

đi, ta sớm muốn

đi

nhìn

một

chút." Vân Phương kéo tay Đoan Tuệ công chúa,

không

thể chờ đợi được mà

đi

ra ngoài.

Đoan Tuệ công chúa bĩu môi, thất vọng hỏi nàng: "Bà ngoại bọn họ khi nào trở về?"

Vân Phương lắc đầu: "Tổ mẫu chưa

nói, hơn phân nửa tới buổi chiều lận."

Đoan Tuệ công chúa liền tính toán có nên ở lại Vệ Quốc Công phủ

một

đêm hay

không,

đi

ra đại môn Vệ Quốc Công phủ, nàng mới bỗng nhiên chú ý tới Tống Gia Ninh bên cạnh Vân Phương Đoan Tuệ công chúa càng thêm mất hứng, nhíu mày trừng Tống Gia Ninh: "Ngươi tới làm cái gì?"

"Tự nhiên là

đi

Vương Phủ làm khách, ngươi quản được sao?" Quách Thứ kéo muội muội ra phía sau, cúi đầu cười với Đoan Tuệ công chúa, thập phần muốn ăn đòn.

Đoan Tuệ công chúa chán nản, hết lần này tới lần khác tìm

không

thấy lời

nói

phản bác.

Tống Gia Ninh trốn ở sau lưng huynh trưởng, thoáng nhìn bộ dạng Đoan Tuệ công chúa hổn hển, đột nhiên cảm thấy, đối phương cũng

không

có đáng sợ như vậy.

Tác giả có lời muốn

nói: Triệu Hằng:

không

cần sợ, đây là Vương Phủ của ta.

Gia Ninh: vâng!

Triệu Hằng:

đi, theo ta vào nhà.

Sau

một

lúc lâu, bên trong bỗng nhiên truyền đến càng nhiều tiếng ừ ừ.