Chương 40

Thọ vương phủ.

Sở Vương là thân ca ca của Triệu Hằng, sớm

đã

đến bên này xem qua nhiều lần, mặc dù đối với đệ đệ trồng

một

mảng lớn cây ăn quả tự bộc lộ

khôngcó chí tiến thủ cũng

đã

tỏ vẻ đau lòng buồn bực, nhưng cây ăn quả cũng kết quả rồi, đệ đệ thích như vậy,

hắn

cũng

không

thể bảo người ta chặt cây, chỉ có thể nuốt đầy bụng nước chua ngược trở về,

âm

thầm quyết định tương lai phải nghĩ biện pháp giúp đệ đệ dời Vương Phủ vào nội thành,

một

lần nữa xây phủ đệ khí thế.

Tứ hoàng tử là lần đầu tiên tới đây. Hoàng cung chính là cung điện vĩ đại nhất

trên

đời này, nhưng kỳ

thật

nơi có thể vận động trong các cung viện lại

không

lớn, nhiều người chen chúc càng lộ ra tắt nghẽn, Vương Phủ lại

không

giống vậy, đất rộng người thưa, Tứ hoàng tử từ trong cung

đi

ra

đi

vào Vương Phủ, tựa như chim Tước bay ra l*иg sắt chạy về phía rừng cây, hô hấp cũng càng thông thuận, nhìn chỗ nào cũng thấy mới lạ, đáy lòng lén lút mơ ước ngày

hắn

đươc phong Vương ban phủ.

"Đoan Tuệ đâu?" nhìn nhìn Tứ đệ

đang

quan sát xung quanh rồi

đi

tới phòng khách, Sở Vương nghi ngờ

nói.

Tứ hoàng tử hơi hất càm về Vệ Quốc Công phủ ở phía tây bên cạnh: "đi

tìm biểu ca của nàng rồi."

Sở Vương buồn cười lắc đầu, Đoan Tuệ công chúa mới bây lớn, cả ngày cứ nhắc mãi Quách Kiêu tốt lắm,

không

biết là thích làm ca ca thích hay là làm Phò mã tương lai.

"Tam ca, dẫn ta

đi

vòng vòng

đi, nhị ca

nói

Vương Phủ của huynh lớn nhất." Tứ hoàng tử

đang

hưng phấn, cũng

không

ngồi xuống, trực tiếp

nói

với Triệu Hằng.

Triệu Hằng buông bát trà, nhìn Sở Vương

nói: "Làm phiền."

Duệ Vương còn chưa tới, Sở Vương đành phải để đệ đệ ở lại đây chiêu đãi Duệ Vương, liền dẫn Tứ hoàng tử

đi

dạo vườn.

Triệu Hằng

một

người ngồi ngay ngắn ở trong phòng, nâng tách trà lên tỉ mỉ đánh giá, Hoàng Sơn Mao Phong tiến cống thượng đẳng, thoang thoảng mùi cam tinh khiết, ý vị sâu sắc.

Dùng nửa bát, phía trước chợt truyền đến tiếng Đoan Tuệ công chúa phàn nàn

không

cam lòng: "Bà ngoại thiệt là, tự nhiên hôm nay

đi

dâng hương, hại ta

đi

một

chuyến tay

không."

Công chúa điêu ngoa bốc đồng, tuổi lại

nhỏ, cũng

không

ý thức được lời

nói

này truyền tới tai chủ nhân tòa nhà, đối phương

sẽ

có cảm tưởng gì.

Vân Phương tâm tư đơn giản

không

nghe ra có gì

không

đúng, Tống Gia Ninh cũng

không

có tâm cơ gì, nhưng tốt xấu gì cũng sống qua hai đời, cộng thêm nàng đối với Thọ vương Triệu Hằng cũng kính sợ gần như Tuyên Đức Đế, lúc bản thân ở chung với Triệu Hằng cẩn thận từng li từng tí sợ

nói

sai nửa chữ, hôm nay Đoan Tuệ công chúa ngang nhiên

không

để Triệu Hằng ở trong mắt, Tống Gia Ninh lập tức hiểu ngay, ánh mắt chuyển qua

mộtbên, làm như

không

biết.

Quách Thứ điểm đầu biểu muội, thấp giọng nhắc nhở: "Câm miệng."

hắn

không

thích biểu muội ngang ngược, nhưng thân là biểu ca, cũng

không

thể nhìn biểu muội thấy ngu ngốc đắc tội với người.

Đoan Tuệ công chúa trừng mắt nhìn

hắn, rốt cuộc ngậm miệng lại.

Vượt qua bức tường phù điêu, xuyên qua kiệu sảnh, phía trước chính là Tùng Hạc đường, nơi chủ nhân Thọ vương phủ chiêu đãi khách khứa. Cửa phòng mở rộng ra, Tống Gia Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy Thọ vương gia

đang

ngồi ở hướng Nam bên trong, mặc áo mãng bào hoa văn mờ màu xanh nhạt, eo buộc đai lưng ngọc. Nam nhân

đang

cúi đầu thưởng thức trà, tầm mắt buông xuống, mày như thanh phong, nghe được tiếng bước chân,

hắn

chậm rãi giương mắt, ánh mắt tùy ý đảo qua bốn người bọn họ, đưa tay đặt tách trà lên

trên

bàn bên cạnh.

Tống Gia Ninh lần trước thấy Thọ vương là tiết thượng tị tháng ba, hôm nay

đã

qua hơn tám tháng, Thọ vương trước mắt giống như thay đổi, đầu năm còn mang theo nét trẻ trung của thiếu niên lang, lúc này khuôn mặt càng thêm tuấn lãng, khí độ trích tiên

trên

người cũng càng lúc càng thịnh, khiến người tự ti mặc cảm,

không

dám mạo muội tới gần.

hắn

vừa mới nhìn nàng, ánh mắt hai người có va chạm ngắn ngủi, nhưng

không

đợi Tống Gia Ninh giữ lễ rủ mắt, ánh mắt mát lạnh như nước của

hắnđã

nhàn nhạt dời qua, cái loại hờ hững cách người ngàn dặm này, lập tức khiến việc đoán đố đèn, tặng kẹo dương mai cùng với việc cùng

đi

chơi thuền trong trí nhớ của Tống Gia Ninh,

đã

thành bọt nước.

Loại cảm giác này giống như, hai người

thật

ra chưa bao giờ tiếp xúc qua,

hắn

vẫn là Vương Gia tôn quý là Hoàng Thượng tương lai, nàng chỉ là

mộtkhuê tú bình thường của Vệ Quốc Công phủ, giữa hai bên

không

có bất kỳ giao tình nào.

Tống Gia Ninh có mất mát trong nháy mắt,

nói

không



vì sao, nhưng rất nhanh lại thoải mái, Đế Vương tương lai, sao có thể dễ dàng kết giao tình như vậy?

đi

theo sau lưng đường huynh, Tống Gia Ninh và Vân Phương cùng quỳ gối hành lễ: "Dân nữ bái kiến Vương Gia."

"Đứng lên

đi." Triệu Hằng lời ít mà ý nhiều.

"Tạ vương gia." Tống Gia Ninh đứng thẳng người, quy củ rủ lông mi.

Quách Thứ cùng với ba vị hoàng tử khác ít nhiều cũng

nói

chuyện được vài câu, cùng với vị Thọ vương gia ít lộ diện này gần như

không

có quen biết, cúi chào xong liền vụиɠ ŧяộʍ nháy mắt với Đoan Tuệ công chúa. Đoan Tuệ công chúa cũng

không

quen ở chung với Thọ vương, nhìn chung quanh

một

vòng, hiếu kỳ

nói: "Tam ca, Tứ ca đâu? Đại ca nhị ca tới chưa?"

Triệu Hằng nhìn Phúc công công, Phúc công công cúi đầu cười

nói: "Hồi công chúa, sở Vương điện hạ mang Tứ điện hạ dạo vườn rồi."

Đoan Tuệ công chúa hào hứng,

nói

vớiTriệu Hằng: "Chúng ta đây cũng

đi

thôi..., Tam ca bên này ta hôm nay lần đầu tiên tới." Có thể xuất cung luôn tốt.

Triệu Hằng gật đầu, đứng dậy rời ghế, ý tứ

không

cần

nói

cũng biết. Đoan Tuệ công chúa

không

có suy nghĩ nhiều, Phúc công công ngoài ý muốn nhìn chằm chằm vào bên mặt chủ tử nhà mình, trong lòng kinh ngạc cực kỳ, luận quan hệ, Vương Gia và Tứ hoàng tử có hơi thân cận

một

chút, cùng với Đoan Tuệ công chúa điêu ngoa bốc đồng rất ít

nói

chuyện,

hiện

tại sao nguyện ý cùng Đoan Tuệ công chúa

đi

dạo?

Phúc công công buồn bực, Đoan Tuệ công chúa cũng đau đầu, nàng chỉ muốn tự mình bốn phía

đi

một

chút, Tam ca

đi

theo, nàng

không

để ý tới

hắnthì

không

thích hợp, sửa lại, Tam ca mỗi lần tối đa

nói

bốn chữ, nàng nghe cũng tốn sức mà. Lúng túng đồng hành

một

đoạn đường, Đoan Tuệ công chúa linh cơ nhất động, cười

nói

với Triệu Hằng: "Tam ca, ngươi

đi

tìm đại ca tứ ca

đi, ta và hai biểu tỷ

đi

dạo được rồi."

Quách Thứ đứng ở sau lưng Triệu Hằng, hung hăng trừng biểu muội,

hắn

cũng

không

biết giao tiếp với vị Vương Gia tích chữ như vàng này như thế nào đâu.

Đoan Tuệ công chúa mặc kệ,

âm

thầm đắc ý.

Triệu Hằng lại nhìn Phúc công công: "Nơi nào?"

Phúc công công tâm tư chuyển

một

cái liền hiểu, cười

nói: "Đại Điện hạ, Tứ điện hạ người

đang

ở bách quả lâm."

Tống Gia Ninh lỗ tai khẽ động, bách quả lâm? Chẳng lẽ Thọ vương phủ còn trồng cây ăn quả khác?

Đoan Tuệ công chúa mờ mịt nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nhảy nhót

nói: "Ta cũng muốn

đi

bách quả lâm!" Nàng

đã

lớn như vậy cũng chưa từng thấy cây ăn quả gì, chỉ ăn qua các loại trái cây cống phẩm.

Triệu Hằng gật đầu, ra hiệu Phúc công công dẫn đường, sau đó

hắn

cùng với Đoan Tuệ công chúa kề vai

đi

ở phía trước, ba huynh muội Tống Gia Ninh

đi

theo ở phía sau.

đi

khoảng

một

khắc đồng hồ, vượt qua

một

hòn non bộ, tầm mắt phía trước đột nhiên rộng rãi, hậu hoa viên Thọ vương phủ kế bên phía Tây Vệ Quốc Công phủ,

một

mảnh đất trống to như vậy trồng đều là cây ăn quả, nhưng thời tiết này, đại đa số cây ăn quả đều rụng lá, trụi lủi ai cũng

không

biết là cây gì, chỉ có hai gốc hồng cao lớn treo đầy quả hồng vàng óng.

"Tam ca, Đoan Tuệ, biểu muội!" Tứ hoàng tử chẳng biết từ lúc nào bò leo lên cây,

một

tay tựa vào thân cây,

một

tay vẫy mọi người phía dưới tàng cây bắt chuyện.

Triệu Hằng nhíu nhíu mày, dưới gốc cây Sở Vương lơ đễnh,

không

tin Tứ hoàng tử

sẽ

ngốc đến mức té xuống.

"Tam ca, ngươi trồng nhiều cây ăn quả như vậy để làm gì vậy?" Đoan Tuệ công chúa mới lạ nhìn những quả hồng kia, kỳ quái hỏi. Sau tường viện, bầu trời xanh biếc như

một

bức vải vẽ tranh sơn dầu rộng lớn, cây cối cao lớn, quả hồng vàng óng, lại thần kỳ mà xinh đẹp, là cảnh sắc hương dã Đoan Tuệ công chúa chưa bao giờ thấy qua.

Phúc công công thay chủ tử hồi đáp: "Vương Gia luôn hướng tới cuộc sống điền viên, ngũ cốc hoa màu thu thập khó khăn, liền trồng mấy gốc cây lớn, rỗi rãnh cắt bỏ cành lá, dương dương tự đắc."

Tống Gia Ninh ngoài ý muốn nhìn nhìn Triệu Hằng cách đó

không

xa,

không

nghĩ tới nhân vật giống như thần tiên, vậy mà có loại

yêu

thích này, nhưng nàng rất thích khu vườn này, hậu hoa viên Quốc Công Phủ cũng

thật

lớn, nhưng trồng đều là cây hoa để cho người thưởng thức, ngoại trừ trang trí hoa viên, công dụng gì cũng đều

không

có,

thật

sự

là lãng phí.

Đoan Tuệ công chúa đối với sở thích của Tam ca cà lăm

không

có hứng thú, nàng

hiện

tại chỉ muốn hái quả hồng, nhưng cây hồng lại cao, chạc cây cũng cao, quả hồng thấp nhất nàng đều

không

chạm được. Tứ hoàng tử vẫn còn khoe khoang hỏi nàng có muốn

hắn

hỗ trợ hái hay

không, Đoan Tuệ công chúa

không

thèm, quay đầu làm nũng với Triệu Hằng: "Tam ca, ta cũng muốn hái quả hồng chơi, ngươi giúp ta suy nghĩ biện pháp."

Lúc này

không

đợi Triệu Hằng nháy mắt, Phúc công công liền cười: "Công chúa đừng vội, chút nữa người có thể hái được."

nói

xong phân công tiểu thái giám

đi

theo phía sau

đi

lấy gậy hái.

Tống Gia Ninh kìm lòng

không

đặng nhìn tên tiểu thái giám xoay người lại rời

đi

này,

đang

hâm mộ, bỗng nhiên bên tai truyền đến

một

lời hỏi thăm giống như làn suối trong mát: "Cũng muốn?"

Tống Gia Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, chạm vào

một

đôi mắt tràn ngập mây mù,



ràng rất thanh tịnh sáng sủa, thế nhưng là kỹ càng phân biệt, cặp mắt kia tựa như đầm nước

âm

u

không

thấy đáy, khiến người suy nghĩ

không

thấu. Còn muốn tìm tòi nghiên cứu, phát

hiện

nam nhân khẽ nhíu mi, trái tim Tống Gia Ninh hoảng hốt, khẩn trương hết sức

nói

ra lời

thật

đáy lòng: "..."

Được đáp án, Triệu Hằng lập tức chuyển hướng sang Tam



nương Vân Phương, dùng ánh mắt hỏi thăm vấn đề giống như trước.

Vân Phương mừng rỡ, dùng sức mà "vâng"

một

tiếng, bởi vì trước đó

đã

có chuẩn bị, lời cảm tạ vẫn phải thoả đáng: "Đa tạ vương gia!"

Triệu Hằng sớm

đã

dời ánh mắt.

Tống Gia Ninh bờ môi chuyển động mấy lần, cuối cùng vẫn

không

có ý tứ bổ sung thêm

một

câu tạ ơn.

Đám tiểu thái giám rất nhanh lấy ba cây gậy dài tới,

trên

đầu gậy quây

một

vòng dây thép hơi lớn so với quả hồng, phía dưới dây thép bọc

một

cái túi mỏng. Phúc công công thuần thục làm mẫu

một

cái hái quả hồng như thế nào, dùng vòng sắt

nhẹ

nhàng ôm lấy quả hồng vừa dùng lực, quả hồng liền rơi vào trong túi. Đoan Tuệ công chúa trước tiên giơ gậy dài

đi

hái, cố ý chạy đến phía dưới gốc cây của Tứ hoàng tử, chụp vào trái cây Tứ hoàng tử với

không

tới trái.

Tống Gia Ninh và Vân Phương chọn ra tay dưới

một

thân cây khác,

một

người đứng

một

bên.

Ăn có chơi có, vẫn là đám quý nhân cho phép, Tống Gia Ninh vô cùng vui vẻ, trong mắt lại

không

có Vương Gia công chúa gì, ngẩng đầu tìm kiếm quả hồng vừa ý ra tay. Nàng chăm chú chọn quả hồng, Triệu Hằng chắp tay đứng ở chỗ

không

xa,

không

để lại dấu vết mà dò xét tiểu nha đầu lớn mật thích

hắn

này.

Hơn nửa năm

không

thấy, nàng cao lớn hơn, cả người

đã

từng như hài tử

đã

hiện

ra vài phần lung linh, phía trước

không

có thay đổi gì, eo

nhỏ

hơn, giơ gậy dài lên cao cao, áo rộng nách màu mật ong nhấc lên, lộ ra eo

nhỏ

bị váy dài màu trắng che khuất, mảnh như vậy, chỉ nhìn bóng lưng

một

cách đơn thuần, như một



nương trẻ có dáng người thấp bé.

Tống Gia Ninh cũng

không

biết có người

đang

nhìn nàng, cổ sắp mỏi nhừ, rốt cuộc chọn trúng

một

quả hồng lớn. Tống Gia Ninh đôi mắt tỏa sáng, giơ gậy dài ra sau, lùi

một

bước lại đánh giá vị trí chính xác, sau đó tiếp tục lui, mắt hạnh chỉ nhìn chằm chằm quả hồng,

đã

quên sau lưng nàng vừa mới thả

một

giỏ trúc đựng quả hồng.

Những người khác đều vội vàng,

không

ai chú ý tới nàng, chỉ có Triệu Hằng, lặng yên

không

một

tiếng động

đi

lại gần.

Mắt thấy Tống Gia Ninh

một

chân sắp giẫm vào rổ, Triệu Hằng thậm chí

đã

đưa tay ra, Tống Gia Ninh bỗng nhiên dậm chân, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào phía trước, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Triệu Hằng, đôi mắt nhắm lại cổ hướng lên

trên, thanh thúy hắt hơi

một

cái!

Trà Hoàng Sơn Mao Phong