Chương 17: Vĩnh viễn không được rời khỏi

Cảnh Tông không chịu nổi mùi cá, nhìn Kiều Mật ăn uống vui vẻ, tuấn mi nhăn lại, tay cầm đũa ngà voi gắp thử một miếng cá hấp nhỏ. Thịt cá tươi ngon trắng trẻo, bỏ vào miệng, vị cá như có như không, nháy mắt làm hắn mất ngon cực kỳ.

"Vương gia, kén ăn không phải chuyện tốt. Ngày nào cũng thấy ngươi không ăn cái này không ăn cái kia. Tuy ngươi có thần công hộ thể, nhưng vẫn mất cân bằng dinh dưỡng nha."

Kiều Mật ăn uống liên hồi, miệng nhỏ lúng búng, nói chuyện có chút hàm hồ. Xưa nay Cảnh Tông rất bắt bẻ với đồ ăn, chỉ ăn những món ngon nhất tinh xảo nhất thiên hạ, đồ bình thường hắn không thèm nghía tới.

Này cũng thôi đi, cớ sao hắn cũng ép Kiều Mật không được ăn, ví dụ như cá... rồi quái thay cũng giận theo.

"Vậy ư?" Cảnh Tông liếc Kiều Mật, ý vị không rõ. Nha đầu kia một mặt dính đầy tương canh cá, hắn vung một chiếc khăn tay qua, u ám nói: "Lau sạch đi, dơ muốn chết."

Kiều Mật liếʍ khóe miệng, nước sốt đậm đà lan tràn trên đầu lưỡi, hương vị kia ngon đáo để. Nàng tiếp lấy khăn tay từ Cảnh Tông, nét mặt lạnh lùng của hắn hiện ra vẻ ghét bỏ. Nàng hừ nhẹ, thè đầu lưỡi nhỏ, tùy ý lau miệng.

Ngại nàng dơ? Ô hay, lúc nãy dỗ nàng sao không phải thái độ này?

Ăn cá xong, Kiều Mật đi tịnh thất súc miệng bằng muối tre, thuận tiện uống một chum trà hoa. Xác định không còn ngửi thấy nửa phần mùi cá mới trở về chính điện. Váy gấm khắc kim dài phết đất, trên đỉnh đầu là cổng điện khắc minh châu.

Cảnh Tông không những không đi, còn bảo cung nữ bưng một chậu hoa đến. Bồn hoa khắc hoa sen đính bảo vật, không lớn nhưng rất tinh xảo. Thấy Kiều Mật đã trở lại, hắn vẫy tay.

"Vương gia định làm gì đó?" Kiều Mật lấp đầy bụng, buồn bực trước đó đều vất lên chín tầng mây.

Nàng mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ đó vốn đã khắc sâu vào thâm tâm Cảnh Tông. Bàn tay to vung lên, ôm nàng vào trong ngực, quần áo ma xát vang lên âm thanh xoàn xoạt, mùi Long Tiên Hương cường thế triền miên cùng mùi thơm cơ thể của thiếu nữ, sâu kín lượn lờ, ánh mắt Cảnh Tông bỗng trầm đi.

"Vừa nãy không phải giận bổn vương sao? Đền cho nàng một cây hoa khác nhé."

Đền nàng một cây khác? Kiều Mật nhất thời ngửa đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Lời nói kia tựa hồ mang theo ý cưng chiều, đối diện đôi mắt nâu thâm thúy, tim Kiều Mật bỗng cứng lại.

"Đến, cho bổn vương xem Mật Nhi đã tu luyện như thế nào?"

Hắn thân mật cười, hôn lên tai mèo dựng thẳng. Kiều Mật lấy lại tinh thần, đỏ mặt xấu hổ. Đêm nào hắn cũng đút cho nàng ăn vô số tinh nguyên, dù nguyên thần của nàng bị tổn thương nhưng có chút tu vi nho nhỏ.

"Thẹn thùng? Tiểu da^ʍ miêu nàng, lúc hút đồ của bổn vương trên giường có thấy thẹn thùng đâu."

Tiếng cười trầm thấp của hắn phá vỡ không gian tĩnh lặng. Nụ cười ác liệt chế nhạo, Kiều Mật dựng lông, đẩy bàn tay xoa nắn tai mèo của mình ra, vội vã dịch chậu hoa đến trước mặt, mím môi nói.

"Nếu đền, ta muốn một cây hoa giống ngày ấy, ta sẽ biến ra mầm cây, còn Vương gia thì biến thành cây hoa bự nhá."

Có câu được sủng mà kiêu, được yêu làm càn, Kiều Mật chính là bị Cảnh Tông dạy như vậy, Nhϊếp Chính Vương còn mừng không kịp nữa là.

"Ân." Cảnh Tông lười biếng đáp.

Kiều Mật vội vận dụng cách thức khi ấy, tay đặt lên chậu hoa, miệng niệm khẩu quyết, nghiêm chỉnh ngồi. Dáng vẻ sẵn sàng nghênh địch làm Cảnh Tông bật cười, hắn chưa bao giờ nhìn thấy triệu hồi vật thôi mà cũng khẩn trương thành như vậy.

Trước lạ sau quen, Kiều Mật nắm giữ bí quyết, thuật pháp trong tay dao động. Chậu hoa đầy bùn nhanh chóng mọc lên một mầm non, đáng tiếc mầm nhỏ xanh xanh nhìn rất ấu trĩ đáng thương.

Pháp lực dưới tay nàng còn mờ mịt, ánh mắt Cảnh Tông bỗng nghiêm lại. Hắn bắt lấy cổ tay trắng như ngó sen, Kiều Mật đang cao hứng bị dọa nhảy dựng. Nàng quay đầu nhìn Cảnh Tông, sắc mặt của hắn có chút kỳ quái.

"Vương gia..."

Năm ngón tay thon dài, khớp xương hoàn mỹ nắm cổ tay mềm mại, Kiều Mật còn chưa kịp thu hồi thuật pháp, bỗng nhiên căng thẳng.

"A! Đau ~"

Biểu tình Cảnh Tông nhíu mày làm Kiều Mật kinh ngạc. Hắn tựa hồ trở thành Nhϊếp Chính Vương lãnh khốc trên triều. Cổ tay đau đớn, nàng hút mấy ngụm khí lạnh.

Không khí kiều diễm thân mật ban nãy, sớm bay đi không còn tung tích.

"Nuôi nàng nhiều năm như vậy, bổn vương chưa nghe qua nàng đề cập đến người nhà?"

Hắn bỗng vô cớ hỏi, Kiều Mật hơi chần chừ, cũng may lực đạo ở cổ tay đã giảm chút. Thân thể mềm mại trong lòng hắn dịch ra mấy phần, quả thật, ngày ấy hắn biến thân, chỉ hỏi mỗi tên nàng thôi, còn lại đều không.

"Ta... ta không có người nhà, à không... Kỳ thật ta cũng không nhớ rõ. Lần đó tỉnh lại trên nền tuyết ta chỉ nhớ tên mình, còn lại đều quên mất."

Xuyên qua thành mèo, nàng không nhận được ký ức gì từ nguyên chủ. Cảnh Tông ngậm nàng về nuôi ba năm, lần đầu nàng biến thân là vào năm mười lăm mười sáu tuổi, lúc đó chỉ lo vui vẻ ăn chơi, giờ nghĩ lại có chút hoảng.

Cảnh Tông xem chừng đã nhìn ra thuật pháp của nàng có điềm kỳ lạ, hoài nghi thân phận của nàng?

"Quên ư? Vậy nàng có nhớ mình là người quốc gia nào?"

Bàn tay to nhéo ngón tay nàng, lại cầm tay nàng, lòng bàn tay lạnh lẽo vuốt ve ngón cái non mềm của nàng, từng chút một, cọ đến lòng bàn tay Kiều Mật sinh ra mồ hôi nóng.

Thân là Nhϊếp Chính Vương Cảnh Quốc, Cảnh Tông trời sinh đa nghi, nham hiểm tàn nhẫn. Phàm là phát hiện bên người có điềm lạ, hết thảy đều dùng cực hình xử trí, đánh đến nỗi hồi về nguyên hình.

Kiều Mật khẩn trương, trái tim nhỏ đập kinh hoàng. Tuy nàng và hắn có không biết mấy đêm phu thê ân tình, nhưng nếu nguyên chủ là kẻ địch với hắn, chưa chừng sẽ bị hoài nghi là cố ý tiếp cận hắn, rắp tâm làm chuyện xấu?

"Ta không nhớ gì hết, càng không biết vì sao lại nằm trên nền tuyết. Lúc tỉnh lại kém chút bị đông chết, may mà gặp ngươi..."

Đôi mắt Cảnh Tông có ma lực đáng sợ, có thể nhìn thấu lòng người, đồng tử nâu sẫm không một chút cảm tình, khuôn mặt âm hàn không có quá nhiều thần sắc, tựa hồ đang phỏng đoán thật giả trong lời nói của Kiều Mật.

"Thương Hoa, nàng có biết người này không?"

Kiều Mật vẫn chưa tránh né tầm mắt của hắn, thái độ thản nhiên lắc đầu, môi mềm khẽ động: "Vương gia, ngươi làm sao vậy? Thương Hoa là ai?"

Chỉ vừa vận pháp lực một chút, mạnh như Cảnh Tông đã nhìn thấu nàng dị thường, nhanh chóng liên hệ đến một người khác. Thương Hoa này dĩ nhiên không phải là bằng hữu, tám phần là địch thủ ngày xưa của Cảnh Tông...

Tình thế thật nghiêm trọng nha.

Kiều Mật bị nhìn đến sởn tóc gáy. Cảnh Tông bỗng lần nữa đem nàng ôm vào l*иg ngực to rộng. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch bị ấn trên áo bào thêu rồng vàng bay lượn, bàn tay hắn đặt lên đầu vai nhỏ yếu khẽ run.

"Mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng có phải mất trí nhớ thật hay không, bổn vương nói cho nàng biết, bây giờ và cả mai sau, ta sẽ cưới nàng làm Vương phi. Chỉ cần nàng muốn, bổn vương sẽ cho nàng, chỉ cần... vĩnh viễn không được rời khỏi ta, rõ chưa?"

Kiều Mật bị lệ khí trên người hắn dọa sợ. Nàng không biết nên cao hứng hay thương tâm. Tám phần là Cảnh Tông đã nhìn ra thân phận của nguyên chủ, nhưng vẫn nguyện lưu nàng lại bên người.

Điều này nghĩa là sao?

----------------

Kang: cuối năm đầu tháng hơi bận bịu xí, nhưng ta không quên lấp hố đâu ahihi, ăn chay đỡ mấy hôm nhe mấy nàng :v