Chương 6.1

Trời đã sáng, lại một ngày mới.

"Chào buổi sáng gấu nhỏ." Lâm Lăng tỉnh ngủ thì xuống lầu chào hỏi con gấu bông đang ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn: "Chờ một chút để tao đi trồng khoai tây, tháng sau chúng ta sẽ có cơm mà ăn hay không đều phải trông cậy vào chúng nó đó."

"Tao ra ngoài làm việc đây." Lâm Lăng sờ đầu con gấu bông: "Mày ngoan ngoãn ở nhà trong nhà, chờ thu hoạch tao sẽ chia cho mày một củ khoai tây to."

Tiểu Lục nhìn Lâm Lăng thân mật với con búp bê phải rất nát thì bất mãn nhảy ra lên án cô nhất bên trọng bên khinh, trong mắt không có nó.

Hôm nay nhiều việc phải làm nên Lâm Lăng cũng không để ý tới lên án của Tiểu Lục mà trực tiếp bưng đóng khoai tây ra ngoài làm việc. Tối qua cô đã cắt miếng bọc tro bếp để tiêu độc.

Tiểu Lục thở phì phì nhìn con gấu bông ngồi trên ghế không nhúc nhích sau đó bá đạo mà nhảy lên rồi con gấu bông, dùng thân thể đẩy ngã nó xuống đất.

Sau đó nó nhảy lên đánh con gấu bông tơi bời một phen mới nghênh ngang đuổi theo Lâm Lăng.

Lâm Lăng đã ra ngoài, lúc này cô cầm cái cuốc đào một hố nhỏ và thả một miếng khoai tây vào.

Cô chia khoảng cách đều nhau để trồng, không cho phân bón nên cô chỉ lấp đất.

Phần lương thực trong một tháng rưỡi chỉ miễn cưỡng đủ trồng nữa mẫu đất.

Sau khi chôn xuống đất cô lợi dụng dị năng thúc giục cây nảy mầm. Đám khoai tây hấp thụ dị năng bắt đầu mọc mầm, chui ra từ lòng đất hướng về phía mặt trời và sinh trưởng.

Chờ khoai tây đều mọc mầm lộ ra lá xanh biếc Lâm Lăng cũng ngừng lại.

Tiểu Lục ngồi trên lá khoai tây hấp thụ dị năng cô phóng ra thấy thế thì lắc lắc hai cái lá trên đỉnh đầu như đang hỏi sao cô lại dừng lại?

"Hết sức rồi." Lâm Lăng cũng bất đắc dĩ, dị năng của cô mà có thể dùng mãi không cạn thì tốt quá.

Tiểu Lục rũ hai cái lá sang hai bên sườn, bộ dạng thực thất vọng.

"Tao còn chưa thất vọng thì mày thất vọng cái gì?" Tuy phải nghĩ ngơi một thời gian mới khôi phục lại như cũ nhưng so với thời kỳ đầu mạt thế cô cảm thấy thế này đã là tốt lắm rồi.

Khi ấy một ngày vô chỉ có thể sử dụng dị năng hai lần, mỗi lần cũng chỉ có thể thúc giục thực vật trong vòng 5 m2 sinh trưởng thêm 3cm. Mỗi lần dùng sức quá độ cô đều mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, sức lực tiêu hao quá độ giống như sắp chết vậy.

Hiện tại cô đã có thể trực tiếp thúc giục thực vật nhanh chóng nảy mầm, sau khi sử dụng dị năng chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi và nghỉ ngơi vài tiếng đã hoàn toàn khôi phục.

Vì thế Lâm Lăng cảm thấy mình đã kiếm lời rồi: "Sáng mai tao sẽ dùng dị năng thúc giục tụi nó lớn lên, dựa theo tốc độ này thì chưa đến một tháng chúng ta đã có thể thu hoạch."

Lâm Lăng tính tính, nếu bản thân tiết kiệm lương thực một chút thì cũng sẽ đủ ăn nữa tháng, đến khi ấy mà khoai tây còn chưa thu hoạch được cô phải nghĩ cách khác.

Sau khi trồng xong khoai tây Lâm Lăng nghỉ ngơi một lát một lát mới rắc hạt giống cải trắng, củ cải và rau hẹ lên phần đất còn thừa ở bên cạnh. Sau đó cô lợi dụng dị năng thúc giục tụi nó nảy mầm.

Cô ngồi xổm bên cạnh nghe tiếng đồ ăn nảy mầm và vừa lòng gật gật đầu: "Đống đồ ăn này mà mọc ra là có thể hái ăn trước."

Tiểu Lục lắc lắc lá cây: Không phải chờ lâu à?

"Đống rau xanh này lớn lên nhanh." Lâm Lăng không có kinh nghiệm trồng khoai tây nhưng với rau dưa cô cũng có chút kiến thức.

Sau mạt thế Lâm Lăng thức tỉnh dị năng hệ mộc và được một tiểu đội thu làm thành viên, chuyên môn giúp bọn họ gieo trồng rau dưa.

Đó là lý do vì sao cô khá thuần thục trong việc này. Khi đó dị năng của cô thấp, không thể dùng làm gì nên cô cực kỳ cảm kích tiểu đội đã thu nhận mình.

Mỗi ngày cô đều tình nguyện làm việc tới kiệt sức cũng muốn cố gắng trồng rau chu cấp cho đội viên.

Nhưng ai biết cuối cùng quá nhiều sức nên cô ngất đi và bị bỏ lại phía sau.

Hiện tại nghĩ tới chỉ thấy thực châm chọc!

Lâm Lăng nhìn đất trồng rau phủ màu xanh mượt: "Qua mấy ngày nữa là được ăn rau dưa mới mẻ rồi.

Tiểu Lục cực kỳ khó hiểu: Sao cô không dùng dị năng cho nhanh?

"Có thể trực tiếp dùng dị năng thúc giục rau dưa sinh trưởng nhưng nếu muốn giữ lại hạt giống thì nhất thiết phải để tụi nó trưởng thành rồi già đi."

Lâm Lăng có thể sử dụng dị năng để hạt giống nhanh nảy mầm và lớn lên hoặc khởi tự hồi sinh đám cây đã chết.

Nhưng cô không có cách nào vi phạm quy định của tự nhiên, thúc giục rau dưa già đi và kết ra hạt giống. Thế nên nếu muốn có hạt giống cô phải trải qua từng bước tuần tự.

"Nếu đủ hạt giống thì tao có thể trực tiếp thúc giục tụi nó lớn lên để ăn." Lâm Lăng thấy rau dưa đã trồng xong thì cầm cuốc xới đất hoang ở bên cạnh.

Chờ tới buổi chiều cô lại xới thêm được nữa mẫu đất nữa, nhưng đồng thời cái cuốc thứ hai cũng bị cong.

Cái này đúng là dậu đổ bìm leo, vốn cô cũng chẳng giàu có gì cho cam.

" Nếu cứ theo tình huống này thì có nhiều cuốc hơn cũng không đủ cho tao dùng."

Lâm Lăng nhìn cái cuốc bị cong thì thở dài và tìm một viên đá gõ cho cuốc thẳng lại. Sau một hồi sửa sang hẳn là có thể sử dụng thêm 3 ngày!

Lâm Lăng gõ thẳng cái cuốc xong thì trời cũng tới chạng vạng.

Cô nhìn đống mầm rau dưa và khoai tây bị phơi khô uể oải thì lo lắng. Đất này vẫn quá khô, cô phải tưới thêm ít nước mới được.

"Bây giờ tao muốn đi múc nước tưới ruộng, mày có đi cùng không?"