Chương 5.2

Lúc tỉnh lại Lâm Lăng cảm thấy tinh thần thật tốt, thể lực cũng được khôi phục thế là cô rửa mặt rồi ra ngoài cửa.

Cô tới hồ nước cách đó không xa thì thấy nơi ấy vẫn cạn khô, nhưng cái thùng hình chữ nhật đựng con cá đen kia thì đã đầy. Lúc này Đại Hắc đang nằm ngủ trong đó.

"Dậy làm việc!" Lâm Lăng lấy gậy gỗ chọc chọc Đại Hắc: "Cả đêm mày chỉ phun được có tí nước thế này thôi hả?"

Đại Hắc đột nhiên bị chọc tỉnh thì mơ mơ màng màng quên mất mình đã chuyển nhà. Nó đâm đầu vào vách thùng gỗ, cái đuôi vung lên khiến bọt nước tăng khắp nơi.

Lâm Lăng nhìn mặt đất bị tưới nước thì thấy may mắn vì bản thân ở xa, nếu không cô bị thứ nước đầy mùi cá này bắn vào mặt.

Đại Hắc bị đâm nên đầu óc choáng váng: Oa oa oa, đau quá!

Lâm Lăng nhìn bộ dạng ngu ngốc của Đại Hắc thì lắc lắc đầu, thật không biết nó sống sót trong mạt thế kiểu gì: "Dậy làm việc ngay!"

Đại Hắc lắc lắc cái đuôi: Tôi đã phun một thùng nước thật to rồi.

"Cả đêm mới phun được có từng này nước mà mày còn không biết xấu hổ cãi nữa à."

Hôm qua Đại Hắc tấn công cô đã phun nhiều nước hơn thế này nhiều. Lâm Lăng lạnh mặt nhìn nó: "Hôm nay mày phải phun đủ nước để lắp đáy hồ, nếu không tới tối tao băm mày làm canh cá!"

Đại Hắc lập tức phun nước, giữ mạng mới quan trọng!

Chờ Đại Hắc bắt đầu phun nước Lâm Lăng mới khuyên cái cuốc tiếp tục đi xới đất. Qua nửa ngày cô mới xới được 3 phần đất, mà cái cuốc cũng cong luôn.

Tiểu Lục nhìn cái cuốc bị cong thì lắc lắc cái lá cây: Sao cô không xới nữa?

"Cái cuốc hỏng rồi, không xới đất được nữa." Lâm Lăng ném cái cuốc qua một bên sau đó xoa bả vai nhức mỏi.

Tiểu Lục lắc hai cái lá cây trên đỉnh đầu và cười đến công eo: Cô cũng quá thể, cái cuốc cũng bị cô phá hỏng rồi.

"Tao muốn nó hỏng à? Là vì đất này quá cứng ấy." Lâm Lăng duỗi tay nhéo lá cây của Tiểu Lục, cảm giác mềm mại, khá thoải mái: "Mày đừng có mà vui sướиɠ khi người gặp họa."

Tiểu Lục né tránh tai Lâm Lăng sau đó dùng lá cây đánh nên mu bàn tay cô: Không được sờ.

Lá cây vừa nhẹ vừa mỏng nên tắm lên mu bàn tay cũng không có gì, Lăm Lăng cong mày cười nói: "Sờ một chút thì làm sao?"

Tiểu Lục vặn vẹo thân thể rồi quấn lấy ngón tay của cô và uy hϊếp: Cô dám sờ thử xem.

Lâm Lăng từng có kinh nghiệm với sự tấn công của Tiểu Lục nên không dám lấy cứng đối cứng: "Có cái gì lạ đâu, tao chẳng thèm sờ."

Tiểu Lục quấn chặt hơn một chút: Mau đi làm việc đi!

"Nghe mày vậy." Lâm Lăng nghĩ đến đống lương thực không còn thừa nhiều lắm thì thầm thở dài sau đó lại đổi cái cuốc khác đi làm việc.

Chờ đến chạng vạng cuối cùng cô cũng xới được nữa mẫu ruộng, tuy không rộng nhưng cũng đủ trồng ít khoai tây.

Vốn Lâm Lăng muốn xới vài mẫu ruộng mới trồng nhưng hiện tại cô phát hiện tới đó không đơn giản, vì thế cô phải trồng được ít lương thực trước đã.

Cô sửa sang lại chỗ đất vừa xới sau đó đi múc nước tưới ruộng, cố gắng để đất đai ẩm ướt một chút.

Đợi Lâm Lăng cầm xô đi tới bên hồ nước thì thấy Đại Hắc không nhúc nhích nổi trên mặt thùng, nhìn qua giống đã chết.

Tiểu Lục lắc lắc lá cây, chỉ vào Đại Hắc: Nó ngửa bụng rồi kìa! Nó chết rồi!

Lâm Lăng nhìn thoáng qua cái kẻ đang vui sướиɠ khi người gặp họa bên cạnh sau đó tìm gậy gỗ chọc chọc Đại Hắc nhưng mãi không thấy nó có động tĩnh gì: "Chẳng lẽ lại chết thật?"

Cực khổ mãi mới vác được lao động miễn phí này về thế mà nó lại lăn ra chết như này à? Lâm Lăng không cam lòng nhảy xuống hồ nước và đi đến bên cạnh thùng nhìn chằm chằm Đại Hắc sau đó nhếch miệng cười lạnh một tiếng.

"Mày thích giả chết như thế thì tao thành toàn cho mày." Nói xong Lâm Lăng cầm cây gậy gỗ sắc nhọn đâm về phía Đại Hắc.

Con cá vốn đang giả chết, để thoát thân ngày lập tức né tránh và bơi đến một góc: Oa oa oa, tôi không giả chết, chẳng qua tôi mệt quá thôi!

Lâm Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua hồ nước, bên trong chỉ có một tầng nước mỏng, miễn cưỡng dính nướ© đáı hồ: "Một ngày mày chỉ phun được có một ít nước như thế này mà còn không biết xấu hổ kêu mệt với tao à?

Đại Hắc có dị năng hệ thủy, năng lực không thấp, theo thực vật ấy một ngày nó phải phun được đủ nước cao chừng 5cm ấy chứ.

Đại Hắc khóc tu tu: Nơi này trụi lủi chẳng có gì cả, tôi đói quá không có sức phun nước!

Lâm Lăng nhìn con cá đen xoay tròng mắt khắp nơi: "Mày đừng có lương lẹo, tao sẽ không thả mày về đập nước cho mày tiềm thức ăn đâu."

Đại Hắc không ngờ mưu kế nho nhỏ của mình bị vạch trần thế là chột dạ lẫn vào trong nước.

Tiểu Lục dùng lá cây chống nạnh hung hăng mắng: Tẩn nó!

Đại Hắc lại chui sâu hơn: Cây dây leo này sao mà hung dữ thế!

Lâm Lăng nhìn quanh bốn phía sau đó nhặt một cây rong rêu mang về từ đập chứa nước hôm qua rồi trực tiếp thúc giục dị năng để nó nhanh chóng sinh sôi sau đó ném vào thùng nước: "Ăn đi!"

Đại Hắc: Tôi là cá nheo, ăn thịt!

Lâm Lăng đương nhiên không chiều Đại Hắc: "Chỗ tao chỉ có cỏ, mày thích ăn thì ăn!"

Tiểu Lục làm động tác đập mạnh: Không ăn đánh chết!

Đại Hắc lại khóc tu tu: Có còn cá quyền nữa hay không?

Mặc kệ Đại Hắc ăn hay không ăn, Lâm Lăng trực tiếp cầm xô múc nước từ thùng đi tưới ruộng, tới lui 10 lần cuối cùng cũng đủ nước tưới nữa mẫu đất.

Chờ tới xong trời cũng tối, cô thu dọn rồi về nhà, nương có chút ánh sáng còn sót lại nhóm lửa nấu một chút bột ăn no rồi đi ngủ. Đợi ngày mai trời sáng cô sẽ đi trồng rau.

Màn đêm buông xuống, mọi tiếng động đều lắng lại, Lâm Lăng cũng đã tiến vào giấc ngủ nên không để ý phía hồ nước có tiếng thực vật sinh trưởng vang lên.