Chương 11

"Tiếp theo phải dựa vào nỗ lực của bọn mày rồi." Lâm Lăng lại đi tiếp về phía trước, trải qua mỗi sườn núi cô sẽ nhìn xem có cỏ cây tồn tại hay không.

Nếu không có cô sẽ gieo ít cỏ tranh mình mang theo từ sườn núi đầu tiên, cứ thế lặp lại, chỉ một buổi sáng cô đã trồng cỏ trên mười mấy sườn núi.

Sức sống của cỏ tranh rất ngoan cường, có thể trữ nước, thay đổi chất đất. Chờ tụi nó có thể tự sinh sôi nảy nở thì Lâm Lăng sẽ trồng thêm những loại cây khác.

Như vậy có thể nâng cao khả năng sống sót cho cây cối vì dù sao cô cũng không thể luôn mang dị năng ra giúp nuôi nấng đống cây cối này.

Sau khi trồng cỏ lên mười mấy sườn núi Lâm Lăng mệt mỏi ngồi ở một bên.

Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại cô dùng tới lượng lớn dị năng như thế.

Dị năng của cô đã thăng cắp nhưng vẫn không thể cứ dùng mãi, sau khi dùng lượng lớn cô vẫn cần thầy gian để hồi phục lại.

Vào thời kỳ mạt thế nếu dị năng tiêu hao hết người ta có thể gϊếŧ tang thi lấy tinh hạch để đẩy nhanh quá trình hồi phục.

Nhưng hiện tại đã sớm không còn tang thi, cô không có tinh hạch dự trữ nên chỉ có thể dựa vào nghỉ ngơi để chậm rãi khôi phục.

Việc khôi phục nhanh hay chậm phải dựa vào cấp bậc của mỗi người, nếu cấp độ cao thì khôi phục nhanh, cấp bậc thấp thì khôi phục chậm.

Lâm Lăng ngồi nghỉ một lát đợi thể lực khôi phục lại một chút mới tiếp tục đi về phía trước.

Chờ đến khi giữa trưa cô đã tới chỗ nguồn nước gần mình nhất.

Nơi này vốn là một cái đập chứa nước, trong đó vẫn còn nước nhưng nhìn qua đen như mực, đặc sệt, bên dưới trong có vẻ còn giấu diếm nguy cơ nào đó.

Lâm Lăng đứng trên bờ đá cao cao nhíu mày nhìn nước đen nhánh bên dưới: "Liệu dưới đó có thứ gì đang ẩn náu không?"

Tiểu Lục cong người, dùng hai cái lá trên đỉnh đầu mà chọc chọc Lâm Lăng: Đồ nhát gan.

"Mày bảo tao đi xuống á?" Lâm Lăng chỉ là người mang dị năng hệ mộc, không có sức chiến đấu mạnh mẽ nên cũng không muốn mạo hiểm: "Tao không đi."

Tiểu Lục hơi cáu, nó cũng chặt lấy ngón tay Lâm Lăng và uy hϊếp: Có đi hay không?

"Muốn thì mày đi đi." Lâm Lăng muốn kéo Tiểu Lục xuống và ném văng ra.

Tiểu Lục lập tức nổi bão, thân thể nó đột nhiên lớn gấp đôi, hai cái lá trên đỉnh đầu cũng dựng lên. Nhưng mới vừa kẹp ngón tay Lâm Lăng nó đã như quả bóng xì hơi, tức khắc trở lại bộ dạng thon gầy lúc trước.

Lâm Lăng nhìn hai cái lá cây trên đỉnh đầu Tiểu Lục thì mang theo nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi hình như tao thấy mày mọc răng?"

"Bình thường mày có đánh răng không?"

"Bạn nhỏ phải yêu quý hàm răng, nếu không sẽ bị sâu răng đó."