Mọi người nghe cô gái kia nói thì soi nổi rơi vào mộng đẹp đẽ: "Tôi muốn trồng lương thực trước, phải no bụng đã rồi nói sao."
"Tôi còn muốn nuôi hai con gà, đã bao năm qua tôi chưa được ăn gà nên quên mất mùi vị của nó là thế nào rồi." Mọi người càng nghĩ càng thèm, hận không thể trực tiếp bay với mảnh đất của mình và bắt đầu làm việc.
Lâm Lăng cũng không ngoại lệ, cô nghĩ lúc này vừa đúng thời điểm cài bừa vụ xuân nên cô sẽ trồng vài mẫu lúa nước trước, lại thêm nữa mẫu rau dưa. Ngoài ra tôi sẽ nuôi mấy con gà thêm hai con heo béo.
Nghỉ tới cảnh được mùa khi thu tới, đồng ruộng sẽ chậm rãi tỏ màu vàng rực rỡ lấp lánh thế là Lâm Lăng cũng muốn bắt đầu mang theo vài phần chờ mong với tương lai. Đến khi đó thóc lúa sẽ đầy bồ, gà vịt thành đàn, muốn ăn cái gì thì ăn, chỉ nghĩ tới thôi đã khiến người ta kích động.
Mọi người vốn đang cảnh giác nhưng suy nghĩ về tương lai tươi đẹp khiến không khí diệu đi nhiều, con đường xa xôi nặng nề cũng vì thế dễ thở hơn.
Xe tải chạy suốt 4 ngày, người trên xe lục tục đến phần đất phân cho mình, cuối cùng trên xe chỉ cần mình Lăm Lăng.
Chờ đến sáng sớm ngày thứ năm rốt cuộc cô cũng tới mảnh đất thuộc về mình.
Xe tải thả Lâm Lăng ở gần nơi cô được phân sau đó dòng trở về.
Bốn phía lúc này phủ trong sương đen tầm nhìn cực thấp, một mình Lâm Lăng không dám mạo hiểm đi về phía trước mà tìm một cục đá làm chỗ dựa lưng ngồi xuống.
Cô cẩn thận giấu mình, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, bất kể chút gió thổi cỏ lai nào cũng khiến lưng cô căng lên.
Đợi 1 giờ thì tia sáng mặt trời đầu tiên cũng tới, ánh nắng màu cam ấm áp xua tan sương đen dày đặc.
Sương mù tan hết để lộ con đường cái, trên mặt đất tất cả đều là vết cháy đen còn sót lại.
Một bên đường là triền núi bị thiêu trụi, một bên khác là đường dốc cao mấy chục mét, phía dưới có rất nhiều xe cháy đen.
Đợi nhìn rõ hoàn cảnh bốn phía rồi đáy lòng Lâm Lăng mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Cô đứng lên hoạt động tứ chi cứng đờ sau đó lấy bản đồ ra nhìn nhìn.
Theo bản đồ thì cứ đi theo con đường này về phía trước là có thể thấy mảnh đất cô được chia.
Lâm Lăng cẩn thận cất bản đồ lại sau đó cõng đồ ăn đi dọc con đường nhựa về phía trước. Mặt đường cũng không bằng phẳng, phía trước lục tục có vài cái hố lớn, hẳn là do người có dị năng mạnh mẽ gây ra.
Cô vòng qua hố to và tiếp tục đi về phía trước, qua 4 tiếng bố cục cô cũng tới trước một tắm bia đá địa giới, trên mặt tấm bia đá khắc số hiệu NO:00001, tháng 1 năm thứ nhất tân lịch.