Chương 2.2

Lâm Lăng vỗ vỗ bùn đất trên tay sau đó xoay người về ngôi nhà kia. Vì lý do an toàn nên cô cần sửa sang lại tường viện.

Cô tìm được một ít dụng cụ xây dựng trong nhà, một ít bùn đất sau đó dùng nước giếng trong sân nhào nguyên liệu và dùng một buổi trưa để sửa sang lại chỗ tường bị hỏng.

Chờ tường xây xong rồi thì trời cũng tối đen, bóng đêm như mực, hoàn toàn không thấy sao trời.

Trước kia chỉ cần ra ngoại thành vào buổi tối là có thể nhìn thấy sao trời đến mãi không hết. Nhưng từ sau mạt thế Lâm Lăng chưa từng thấy bất kỳ ngôi sao nào. Cô chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy mặt trăng nhưng lúc nào nó cũng đỏ như máu, mang theo ý nghĩa không may mắn.

Lâm Lăng sờ soạng bò lên lầu, đi vào căn phòng duy nhất có thể ở sau đó qua loa trải khăn trải giường mới và trực tiếp nằm xuống.

Từ sau khi ra khỏi khu an toàn cô chưa hề ngủ thế nên hiện tại vừa nằm xuống cô đã ngủ như chết.

Chờ đến khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, bên ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh xám xịt, trong không khí tràn ngập bụi bậm khiến người ta khó mà hô hấp.

Lâm Lăng xoa xoa mắt rồi ngồi đó trong chốc lát mới lấy ra một mảnh lương thực khô ăn ngóng nghiến.

Lương khô này làm từ lương thực phụ nên rất nghẹn cổ, nhưng cô cũng chẳng ừ hữ gì mà vẫn ăn, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía để tránh bản thân để sót mối nguy hiểm nào đó.

Sau khi ăn xong Lâm Lăng xoa miệng và tiếp tục làm việc. Cô xây tiếp chỗ tường viện bị đổ, lại dọn dẹp cả căn nhà.

Không phải cô là người bắt bẻ thích ở sạch, lúc trước chạy nạn cô chẳng có nhiều lựa chọn, chỗ nào cô cũng từng ngủ rồi.

Từ vòm cầu dơ bẩn tới WC mùi hôi nồng nặc, bất kể là chỗ nào chỉ cần có thể ngủ cô đều không màng.

Nhưng hiện tại nếu muốn ở lại lâu dài thì đương nhiên phải thu dọn một phen mới được.

Lâm Lăng múc nước từ giếng trong sân sau đó lau dọn phòng trong phòng ngoài một lần, cái gì cần vứt thì vứt.

Giường tủ bằng gỗ đã mục và tấm rèm rách nát ở trên lầu cô cũng giật xuống rồi mang vứt đi.

Lúc sau cô lấy khăn trải giường treo lên làm rèm, cái này không lọt ánh sáng vì thế vừa treo lên đã khiến ánh sáng trong phòng tối đi hẳn, mang lại cảm giác an toàn cho cô.

Sau khi treo rèm xong Lâm Lăng lại lau chùi bàn ghế và sàn nhà, để lộ màu men gạch ban đầu. Ánh sáng từ cửa kính nữa hé chiếu vào phản xạ lên nền gạch trắng bóng.

Nhìn căn phòng sạch sẽ Lâm Lăng cảm thấy áp lực cũng giải tỏa được phần nào, đây mới là chỗ để cho người ở!

Sau khi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ Lâm Lăng cũng không nghỉ ngơi mà dọn dẹp tới sân nhà. Sau đó cô lại xách thùng nước cỏ rửa sạch sẽ cái giếng.

Giếng này đã bỏ hoang 10 năm nên nó không thể uống, cần phải múc toàn bộ nước trong đó ra và đổ đi, còn phải tiêu độc, thanh trùng tránh cho bên trong có trứng ký sinh của virus.

Sau khi múc hết nước ra ngoài Lâm Lăng lại dọn sạch toàn bộ cỏ dại và rêu xanh ở trong đó, chờ thêm mấy ngày nữa là sẽ có nước sạch để uống.

Hiện giờ nước ngầm rất bẩn, còn có virus tiềm tàng nhưng Lâm Lăng cũng chẳng thức nào. Cô không phải người có dị năng hệ thủy nên chỉ có thể chờ sau khi cọ rửa nước giếng sẽ trong hơn, lại lọc cơ bản và đun sôi uống.

Sau khi dọn xong giếng cô lại đi quanh xóm tìm kiếm một chút, một ngày cứ thế trôi qua.

Lâm Lăng rửa tay và ngồi xuống cái bàn trong phòng khách ngồi một lát cô cảm thấy hơi quạnh quẽ, lại nghĩ tới buổi sáng dọn dẹp có thấy một con gấu bông thế là cô đặc nó ở ghế đối diện sau đó cùng nó nhìn nhau.

Lâm Lăng trịnh trọng bắt tay con gấu và nói: "Tao chỉ có một mình, mày cũng thế, về sau chúng ta cùng nhau sống qua ngày, xin chị bảo thêm."

Con gấu bông không nói gì nhưng dây leo màu xanh vẫn luôn giấu trong cổ tay của cô lại chậm rãi ló ra, quấn lấy chặt ngón tay của cô và dựng thẳng dây leo màu xanh biếc của mình. Nó bá đạo lắc lắc lá cây ý là có phải cô quên mất tôi rồi không?

Lâm Lăng vội giải thích với cái cây màu xanh: "Không quên."

Mấy ngày ở trên đường Lâm Lăng đã chậm rãi hiểu biết về thân thể mới của bản thân. Cô phát hiện năng lực của thân thể này thật tốt, là dị năng hệ mộc nhưng cao hơn bản thân cô trước đây.

Chỉ cần hơi cảm nhận sẽ thấy sức mạnh trong cơ thể bừng bừng giống cây cối cành lá tốt tươi, cuồn cuộn không ngừng tỏ ra sức sinh lực.

Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng Lâm Lăng cảm thấy thật tốt, không cần tải qua 9 năm hỗn loạn kia đã là thắng lợi, còn được tới một nơi xa xôi thế này sống ngày bình an vậy cũng coi như nhờ họa được phúc.

Hơn nữa Lâm Lăng còn phát hiện dị năng của mình sẽ giúp một cây leo thuộc chủng loại bá đạo nào đó sinh trưởng. Dây leo kia ngoài việc hơi hung dữ thì có vẻ con trợ giúp cô thăng cấp dị năng.

Nghĩ thế nên Lâm Lăng quyết định về sao sẽ ở chung hòa thuận với dây leo này. Cô hơi cong cong ngón tay gãi nhẹ hai cái lá cây trên đỉnh đầu của nó và hỏi: "Tao nên gọi mày là gì nhỉ?"

"Tiểu Lục được không?" Lâm Lăng nhìn dây leo xanh mượt thì cảm thấy thật thích hợp: "Về sau tao sẽ gọi mày là Tiểu Lục."

Dây leo kia lắc lắc lá cây khinh thường, cái con người này trước sau chả có chút thẩm mỹ tinh tế nào!