Chương 10.2

Bởi vì hầm canh tốn nhiều củi lửa nên Lâm Lăng tính toán xào chín sau đó cắt thành từng miếng nhỏ bằng ngón tay rồi bỏ thêm bột ớt, hoa tiêu cô mới nhặt được hôm qua vào. Tuy đống gia vị ấy đã quá hạn nhưng cô cũng không quá bắt bể. Nếu không thêm gia vị vào món này thì khẳng định khó mà ăn được.

Sau khi thêm gia vị quấy đều cô để qua một bên cho nó ngấm. Trong lúc ấy Lâm Lăng mang đống xương cốt và vài thứ vứt đi tới hồ nước thêm cơm cho Đại Hắc. Người ta cực khổ phun nước tưới ruộng nên phải đảm bảo dinh dưỡng.

Chờ cô đi tới bên cạnh hồ nước đã thấy Tiểu Lục cưỡi đầu Đại Hắc mà tác oai tác quái: Đồ đàn em vô dụng! Bơi nhanh lên!

Đại Hắc khóc tu tu: Đại ca đừng đánh em!

Tiểu Lục lắc lắc lá cây ghét bỏ mà đấm Đại Hắc một cái: Vậy mày còn cọ tới cọ lui làm gì? Có tin tao tẩn mày ra bã không!

Đại Hắc: Ôa òa òa...

Lâm Lăng che mặt, quả thực không nhìn nổi nữa. Ngày

thường nó đều bắt nạt Đại Hắc như thế này sao hả giời?

"Tiểu Lục."

Tiểu Lục đang tẩn Đại Hắc mê tơi đột nhiên nghe thấy giọng Lâm Lăng thì sợ tới độ trượt "chân" lập tức rơi vào nước. Sau đó nó nhanh chóng bò ra khỏi nước lắc lắc lá cây với cô: Ơ thế cô cũng muốn tới đây tắm à?

Lâm Lăng ghét bỏ mà liếc hồ nước bị Tiểu Lục và Đại Hắc quấy đυ.c, "Lên đây ngay."

Tiểu Lục nương Đại Hắc mà nhảy lên vai Lâm Lăng sau đó dùng lá cây thân mật chạm chạm vào mặt cô.

"Đừng chạm vào tao, toàn mùi cá" Lâm Lăng ghét bỏ xách Tiểu Lục bỏ lên một tảng đá, "Chờ mày khô hết mùi mới được tới gần tao."

Tiểu Lục tủi thân nằm thẳng cẳng trên tảng đá: Ôa òa òa, cô ghét tôi.

"Đúng đó." Lâm Lăng quay đầu nhìn về phía hồ nước lúc này đã có một nửa rồi nói với Đại Hắc: "Hai ngày này mày không lười biếng nên tao thưởng cho mày ít đồ ăn ngon."

Đại Hắc còn đang trốn dưới đám cỏ nước vì sợ bị đánh nghe thấy thế lập tức ngoi lên, hai mắt tỏa sáng: Cái gì ăn ngon thế?

Lâm Lãng đứt chô xương cốt thừa cho Đại Hắc. Đã lâu không được ăn thịt nay được ăn cái này khiến Đại Hắc vui vẻ tới độ vấy đuôi như con chó con.

Lâm Lăng hỏi: "Ngon không?"

Đại Hảc: Ăn ngon.

Lâm Lăng: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút"

Đại Hắc ngu si bị về mặt hiền lành của Lâm Lăng lừa: Cảm ơn chủ nhân, về sau tôi sẽ chăm chỉ phun nước.

Lâm Lăng ừ một tiếng: "Tao cực kỳ coi trọng mày."

Đại Hắc như em gái mới ra trường đi làm bị Lâm Lăng nịnh cho vài câu thì vui như mở hội, hận không thể dùng toàn bộ sức lực để làm việc.

Tiểu Lục thấy thế thì lấy lá cây che mặt: Ngu quá!

"Mày còn không biết xấu hổ chê người khác à? Thấy nó ngốc nên mày bắt nạt nó đúng không?"

Lâm Lăng xách theo Tiểu Lục trở về và cảnh cáo nó: "Nếu mày còn bắt nạt Đại Hắc nữa thì mày đi mà phun nước cho tao!"

Tiểu Lục thở phì phì chống nạnh: Dựa vào cái gì?

"Dựa vào cái gì? Dựa vào việc lúc trước mày lừa gạt tao!" Lâm Lăng nghĩ đến đêm qua Tiểu Lục không cần cô thúc giục dị năng đã có thể chiến đấu dũng mãnh, mất công cô còn tưởng nó là cái dây đằng nũng nịu không có tác dụng gì, "Mày nói xem rốt cuộc mày là cái thứ gì?"

Tiểu Lục gục hai cái lá cây xuống và giả chết: Tôi chẳng biết gì hết.

Lâm Lăng tức giận ném Tiểu Lục lên bàn và chọc chọc lá cây của nó: "Mày cử giả vờ đi!"

Tiểu Lục thuận thế ngã vào trên bàn, nhìn như cô vợ nhỏ bị bội bạc.

Nhất thời Lâm Lăng không biết phải nói gì, rõ ràng cô mới là người bị nó lừa nhưng cô chỉ cảm thấy mình như bà mẹ chồng không việc ác nào không làm, "Tao chán không thèm so đo với mày nữa, về sau mày mà còn lười nữa là chúng ta đường ai nấy đi đó."

Nói xong Lâm Lăng đi vào phòng bếp, thịt đã thấm gia vị tỏa ra mùi ớt cay đặc trưng, mùi vị hẳn là không tồi. Trước tiên cô nhóm lửa làm nóng chảo sau đó đồ một ít dầu hạt cải nhặt được vào nồi rồi bỏ thịt vào xào. Chờ thịt vàng cháy cạnh tỏa mùi thơm nức cô vớt hết ra sau đó làm tiếp mẻ thứ hai. Sau cùng cô giữ lại một bát nhỏ còn toàn bộ bỏ vào âu bằng inox rồi đổ toàn bộ dầu vừa dùng rán thịt vào. Ban ngày nóng, dùng dầu ngâm có thể bảo quản thịt lâu hơn.