Chương 10.1

Nghe con thú kia phát ra tiếng gâu gâu thế là Lâm Lăng ở ra. Vừa rồi lúc nó cắn xé đám sói bộ dạng còn hung ác hơn cả sói, thế mà hóa ra lại là chó à?

Con thú đang cắn xé thịt sói phát hiện ánh mắt của Lâm Lăng sau đó nghĩ ra vừa rồi cô chia cho nó nửa cái màn thầu thế là sau khi do dự nó trực tiếp ném một con sói đã chết thẳng cẳng tới bên chân cô và nhẹ gâu hai tiếng ý bảo cô ăn đi.

Lâm Lăng không ngờ con thú hung hãn đáng sợ này sẽ phân cho mình một con mồi. Tuy con sói này gầy trơ xương, cũng không có bao nhiêu thịt nhưng đây là một phân quà khó có được ở thời mạt thế này.

"Cảm ơn." Lâm Lăng nhìn thoáng qua con sói đã chầu trời, trải qua thời mạt thế cô không còn coi nó là động vật hoang dã cần bảo vệ nữa mà đây là thịt! Là thịt tươi!

Một phút trước vì an toàn cô còn muốn xử lý mấy con sói này, nhưng lúc này mắt cô lại tóa sáng, trong đầu nghĩ tới 108 cách nấu thịt của con sói này. Miệng cô bắt đầu tứa nước miếng, hận không thể lập tức xử lý con sói và gặm thịt cho thỏa mãn.

Cũng may cô vẫn nhớ rõ ban đêm không an toàn vì thế sau khi xử lý sơ qua con sói cô chôn đống da lông và nội tạng để tránh hấp dẫn những con thú biến dị khác.

Con chó kia ăn no thì lại nằm xuống. Còn Lâm Lăng trải qua chuyện vừa rồi cũng không dám ngủ nữa mà vẫn cử ngồi cạnh đồng lửa. Cũng may sau đó không còn chuyện nào xảy ra.

Lúc hừng đông đống lửa tắt dần, Lâm Lăng đẩy cái xe mua sắm ra ngoài, bánh xe chuyến động trên con đường đánh thức con chó kia. Nó ngang đầu nhìn thoáng qua Lâm Lăng sau đó lại nẳm bò xuống.

Lâm Lăng quay đầu lại nhìn thoáng qua con chó có duyên bèo nước gặp nhau với mình và cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng đi xa.

Đêm qua lúc tìm được nơi này thì trời đã tối, cô không thể thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. Hiện tại ra ngoài cô mới phát hiện cách đó không xa là một nghĩa địa, rải rác có chừng mấy chục nấm mồ.

Bởi vì còn sớm nên Lâm Lăng dạo quanh một vòng. Nhà cửa nơi đây lâu không có người ở nên chậm rãi sập xuống, chi có mấy căn nhà mới xây trước mạt thế ở giữa thôn là còn coi như hoàn chinh.

Cô vào xem thì thấy bên trong hỗn độn chứng tỏ có không ít người đã tới đây lục lọi. Trên sô pha trong phòng khách có một bộ xương khô, bên cạnh đó là một cái bàn nhỏ đặt một cuốn nhật ký. Trong cuốn sổ ghi lại cuộc sống hoảng loạn của người này vào thời mạt thế.

Trong lúc ấy anh ta lần lượt phải tiễn người thân và bạn bè của mình ra đi, cuối cùng vào năm thứ hai của mạt thế anh ta tuyệt vọng và lựa chọn tự sát.

Lâm Lăng đặt cuốn nhật ký về chổ cũ sau đó xoay người rời khỏi căn nhà này. Nếu cô cũng chỉ là một người bình thường không có dị năng hệ mộc giúp sống tạm thì có lẽ cô cũng chọn cách này để rời khỏi thể giới giữa lúc lương thực cạn kiệt này.

Đa phần mọi người đều là người thường, không có dị năng nên không dám đi ra ngoài mạo hiểm và đương nhiên không chống đỡ được tới khi có cứu viện. Bọn họ không thể chống đỡ được tới khi mạt thế kết thúc, đây là lý do vì sao số người còn sống sót trên thế giới này lại ít ỏi như thể.

Lâm Lăng khe khẽ thở dài và đầy xe mua sắm đi tiếp về phía trước. Chờ cô nhìn thấy một mảnh cỏ tranh xanh mượt thi đã tới buổi chiều.

"Rốt cuộc đã trở lại" Lâm Lăng đã đói đã lấy thịt sói ra xử lý một chút. Liệu có nên làm sủi cảo nhân rau he và thịt sói không nhỉ? Hay vẫn nên thúc giục một ít củ cải để làm củ cải hầm thịt sói đây?

Lâm Lăng nghĩ nghĩ sau đó hông nhịn được nuốt nước miếng và đầy nhanh tốc độ vào nhà.

Đường về nhà hôm nay và con đường cô rời nhà hôm qua khác nhau. Cô vòng về từ một hướng khác của thôn, trong lúc đi cô vượt qua một căn phòng bỏ hoang cũ nát cực kỳ.

Tứ phía nơi ấy là gió lùa, chỉ có mấy bó củi đốt để dưới mái hiên, có lễ từ trước mạt thể chúng đã ở đây.

Lâm Lăng nghĩ tới củi lửa trong nhà đã sắp hết, sườn núi gần đó bị cháy sạch nên cũng chẳng có củi lửa nào để nhặt. Cô đang lo không biết phải tìm củi lửa ở đâu, hiện tại có sẵn vừa lúc cô có thể dọn về nhà.

Lâm Lăng lấy dây thừng buộc mấy bó củi vào xe sau đó kéo về nhà. Sau khi về tới nhà Tiểu Lục gấp không chờ nổi chạy tới hồ nước tắm rửa còn Lâm Lăng thì bắt đầu xử lý đống thịt mang về. Vì con sói đã chết lâu nên thịt bắt đầu cứng lại nhưng chưa bị thối, không ảnh hưởng tới việc ăn.