Người phụ nữ ở giường bên cạnh nhìn cô thu dọn đồ đạc thì hỏi: "Cô thật sự đi nhận đất ư?"
Lâm Lăng ừ một tiếng.
Người phụ nữ kia chậc một tiếng: "Ngu ngốc, người bình thường như chúng ta mà đi ra ngoài thì chỉ có chết thôi."
Lâm Lăng duỗi tay túm lấy tay bà ta đang thò vào túi lương thực của mình và lạnh lùng nói: "Bỏ ra."
Bị bắt quả tang nhưng bà ta chỉ cười mỉa: "Dù sao cô ra ngoài cũng không sống được bao lâu, tôi giúp cô ăn một chút cũng có là gì."
Lâm Lăng cột chắc túi và khiêng lên vai tay đẩy người kia ra rồi hỏi: "Bà cho rằng mình có thể ở lại đây bao lâu?"
Bà ta trợn mắt nhìn cô: "Cô có ý gì?"
Khu an toàn kỹ thuật là một nơi trú ẩn tốt, nhưng mạt thế đã kết thúc, quốc gia muốn khôi phục trật tự, xây dựng lại xã hội nên sớm hay muộn cũng sẽ giải tán mọi người ở đây, để bọn họ trở lại cuộc sống bình thường. Hơn nữa lương thực là căn cơ của một quốc gia, bước đầu tiên trong việc xây dựng lại quốc gia chính là trồng trọt lương thực.Sau này sẽ cần nhiều người trồng trọt hơn.
Vì thế bất kể hiện tại mọi người có đồng ý hay không thì sau này cũng sẽ phải ra ngoài, chẳng qua là sớm hay muộn thôi.
Lâm Lăng thu dọn đồ xong cũng không để ý tới người phụ nữ kia mà đi nhanh tới cổng khu an toàn.
Ở đó có một chiếc xe tải màu xanh lục của quân đội, trên xe đã có vài người, đều là những người mới nhận đất được phân. Chờ người tới đông đủ rồi xe sẽ hộ tống bọn họ tới phần đất của mình, tránh cho bọn họ bị chết giữa đường.
Mọi người trên xe ngồi rời rạc, ai cũng mang theo đề phòng, không có ai nói gì. Sau khi Lâm Lăng lên xe thì rúc vào một góc, tay ôm đồ của mình. Đúng lúc này có hai chiếc xe việt dã màu đen lướt qua và dừng bên cạnh xe tải. Cửa sổ xe hạ xuống, người lái xe hỏi: "Đi đâu đây?"
Người phụ trách điểm danh đang đứng bên cạnh xe tải lập tức chào người trong xe theo kiểu quân đội và đáp: "Báo cáo, những người này sẽ được đưa tới khu Nam nơi mới được dọn dẹp xong."
Người lái xe nhìn đám người trên xe một cái rồi ghét bỏ hừ một tiếng: "Toàn lũ chuột cống mà cũng to gan nhỉ?"
Xây dựng quốc gia không phải việc dễ dàng, đa số mọi người không dám bước ra khỏi khu an toàn dù chỉ một bước. Bọn họ tình nguyện chết đói cũng không muốn ra ngoài mạo hiểm, thế nên trong mắt những người xông pha phía trước để dọn dẹp nguy hiểm tiềm tàng thì những kẻ phía sau thực sự đáng khinh.
Người trên xe nghe thấy thế thì cũng bất mãng nhưng ở mạt thế này kẻ nào mạnh kẻ ấy đứng trên, bọn họ cũng không dám lấy cứng chọi cứng.
Người lái xe cảm nhận được sự bất mãn của mọi người thì phun một câu: "Lũ hèn nhát."