Chương 43. Kẻ ba phải

Những giọt máu trên người cô rơi vào trong bùn đất, nhuộm những bông hoa nhỏ màu trắng trên mặt đất thành màu gỉ sắt, từng đường mạch trong suốt trên cánh hoa màu trắng nhạt kia hấp thu yêu huyết, giống như mao mạch vận chuyển nó vào các chỗ sâu hơn trong rễ.

Cố Thanh Cừ tôn trọng ý nguyện của yêu quái, hắn gật đầu, cả người đều đi vào tầm mắt của hai yêu quái, hỏi Ti Ti: "Còn cô thì sao?"

Vương Vũ An nghe thấy tên của Cố Thanh Cừ thì đã có chút cảm giác gì đó, sau khi nhìn thấy người, anh ta kích động lên, hét lớn: "Cố tổng! Cố tổng cứu tôi! Tôi là Vương Vũ An, cùng ngài vào núi phòng hộ, hai yêu quái này đang muốn ăn tôi đó!"

"Bốp" Ti Ti tát anh ta một cái, đôi mắt đẹp như mọc trên người của Cố Thanh Cừ, ánh mắt lóe lên.

Cô nói: "Đàn ông dưới chân núi nhiều như vậy, tại sao lúc trước tôi lại chọn anh? Sớm biết bên cạnh anh còn có người đàn ông anh tuấn có khí phách như vậy, tôi..."

"Tôi cũng không phải là không thể lấy lại."

Vương Vũ An: "..."

So với việc bị Ti Ti ăn tươi nuốt sống thì thứ càng làm cho người ta khó có thể tiếp nhận hơn chính là, hiện tại anh ta đã cảm giác được rằng Ti Ti đã hoàn toàn không còn chút tình yêu nào đối với mình nữa cả, thậm chí còn bị ghét bỏ, chê mình ngăn cản đoạn tình cảm tiếp theo của cô ấy…

"Anh đi thôi." Ti Ti đẩy anh về phía Kim Cức, nói với Cố Thanh Cừ: "Đại nhân, tiểu yêu bằng lòng quay đầu trở về! Tôi rất hữu ích đó, sẽ trò chuyện trực tuyến, thông qua văn bản, cũng có thể nhả tơ cho anh để dệt áo len, tôi dệt được tận 108 loại, chim và động vật, cá sấu núi, tôi có thể dệt hết tất cả! Tám chân cùng nhau dệt, so với máy may áo len còn nhanh hơn!"

Không biết là câu nào làm đả động đến Cố Thanh Cừ, hắn gật đầu với Ti Ti, để cho cô tới bên mình.

Ti Ti hết sức vui mừng, mắt ngậm nước xuân, mặt hiện lên hoa đào: "Cám ơn đại nhân."

Kim Cức nhìn thấy cô nịnh nọt như vậy, nhổ nước bọt nói: "Thứ cặn bã! Kẻ phản bội! Đầu quân cho con người! Làm cho giới yêu mất mặt!"

Ti Ti cười lạnh: "Cô chính là ăn không được nho thì lại nói nho chua!"

"Quên đi, nể tình cô với tôi cùng là nữ yêu, tôi không cần lão đầu hói kia nữa, đưa cho cô đó, miễn cho cô cả ngày đều không vừa lòng, rồi lại cướp bạn trai của người khác!"

Lão đầu hói? Ai vậy? Là tôi có phải không? Trong lòng của Vương Vũ An vừa mới hiện ra suy nghĩ này, chỉ thấy Kim Cức tức giận không chịu nổi, "Phụt" một tiếng, cô phun ra một ngụm máu, nói: "Tôi phải liều mạng với cô!"

Những bông hoa nhỏ trên mặt đất dường như nở rực rỡ hơn.

Không biết vì sao Cố Thanh Cừ lại có linh cảm sắp gặp nguy hiểm, hắn nói: "Đừng nói nữa."

Lòng bàn tay căng thẳng, tinh huyền màu trắng nhạt cắt đứt chỉ tay, vài giọt máu đỏ tươi lăn xuống, rơi vào trong lòng hoa, có một vẻ kiều diễm vô cùng khó hiểu.

Các bông hoa nhỏ đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi đột nhiên khép lại, từ thân cây lá đến rễ cây, rễ hoa cắm giữa khe đá đều đang rung chuyển, sự rung chuyển này càng ngày càng dần gia tăng.

"Nhanh như chớp"

Đá vụn lăn dọc theo sườn núi và rơi vào các khe đá đang mở rộng dần dần ra.

Thực Thiết Thú vừa đi vừa lăn, cậu đã lăn đến giữa sườn núi thì bỗng dưng ngẩng đầu lên