Chương 41. Luyến tiếc

Con người trước mắt này với Thanh Lĩnh cũng ngây ngô giống như nhau cho mà xem, trải qua hơn năm ngàn năm lực sát thương của cậu cũng không hề có dấu hiệu lùi bước!

Tôi rất đáng yêu!

Nguyên Châu tự biết như thế.

Ai có thể ngăn cản một bông hoa đen trắng tròn tròn cơ chứ?

Ít nhất là Cố Thanh Cừ, người đứng đầu của công ty, sắc mặt lạnh lùng ở trên thương trường, hơn nữa còn làm cho vô số yêu vật xấu xa sợ hãi thì không thể làm được.

Cuối cùng Cố Thanh Cừ cũng hồi phục được tinh thần, phát hiện ra ở xa xa cuộc chiến giữa Ti Ti và Kim Cức đang dần dần lan đến bụi cỏ này, lá cỏ bị yêu lực cuốn lên, theo gió cuốn đi bốn phía, lá vụn bay tán loạn.

Cố Thanh Cừ không hỏi gấu trúc có thể nghe hiểu được hay không, nghiêm túc nói: "Nơi này rất nguy hiểm, tôi đưa cậu rời đi, được không?"

Nguyên Châu: "??"

Hắn đang nói về cái gì vậy?

Có cái gì mà đại yêu ngàn năm cao quý như tôi lại không thể nhìn?

Làm sao mà ngay cả cái tính quản yêu này của hắn cũng giống như Thanh Lĩnh?

......

Tuy rằng Nguyên Châu còn chưa xem xong trận kịch cẩu huyết này, tìm mọi cách dụi vào không muốn rời đi, nhưng Cố Thanh Cừ không nhịn được mà đối phó biện pháp với cậu.

Hắn rũ tầm mắt xuống, hai tay xuyên qua nách ấm áp, ôm lấy gấu trúc hoa đen trắng.

Nguyên Châu: "?!"

Đặt nó xuống!

Cũng không phải sợ danh dự thân là đại yêu của cậu bị tổn thương, mà là lo lắng rằng con người này bị chính mình đè chết, vậy coi như là phạm phải sai lầm rồi!

Không nhìn thấy mặt của con người dưới thân đã trắng bệch thở hổn hển, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc sao?

Được rồi được rồi, Nguyên Châu từ trên người của Cố Thanh Cừ nhảy xuống, phủi phủi vài miếng cỏ trên mông, sợ hắn chết.

Cậu đi về phía xa của sơn động, vừa đi vừa quay đầu lại, hắn không đi sao?

Cố Thanh Cừ và gấu trúc vẫy tay nhau, mắt lộ ra nụ cười.

Lúc này ngược lại hắn rất bình tĩnh, sắc mặt so với lúc trước ửng đỏ nhiều hơn một chút, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Nguyên Châu, trong ánh mắt phản chiếu nhàn nhạt ra màu sắc non xanh tươi sâu thẳm, hài hòa đến mức khó có thể nói thành lời.

Những chiếc lá cây đung đưa theo gió, từ khe hở chiếu xuống những tia ánh nắng mặt trời.

Chúng phát ra âm thanh như chuông gió, theo hơi thở của núi Đại Thanh mà nhảy nhót, tựa như ngôi sao ẩn giấu trong mắt của Cố Thanh Cừ.

Nguyên Châu nhìn vào hắn, cậu vẫn luôn cảm thấy có một ánh mắt giống như vậy, mình đã từng gặp qua ở nơi nào đó.

"Éc..." Cậu lắc đầu, không thể có khả năng này được! Thanh Lĩnh không hề yếu như vậy!

Bộ dạng của gấu trúc cứ đi một bước rồi lại quay đầu về được thu vào đáy mắt của Cố Thanh Cừ, trong nháy mắt trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, cũng luyến tiếc không nỡ bỏ đi.

Bản thân Cố Thanh Cừ cũng biết đây chỉ là một loại suy đoán chủ quan của con người, nhưng điều đó không cản trở được trong lòng hắn sinh ra một kỳ vọng mới, sau này còn có thể gặp lại được con gấu trúc này sao?

Hầu như hắn không ngần ngại đưa ra quyết định tiếp theo của mình, chính là thêm một quỹ bảo vệ gấu trúc khổng lồ vào cho khu bảo tồn.

Chi phí bao nhiêu cũng không quan trọng, điều quan trọng là hắn muốn bảo vệ con gấu trúc bự bự đang đứng trước mặt mình.