Chương 40. Cái ôm của gấu trúc

Nguyên Châu cảm thấy hình người làm ảnh hưởng đến sự phát huy của chính mình, nên biến trở về nguyên dạng, gấu trúc hoa đen trắng lăn qua lăn lại trên mặt đất, chọc phải không ít mảnh cỏ.

"Ơ?" Cậu lăn xuống dưới một đôi giày thể thao.

Lỗ tai tròn run lên, lông trên người như muốn nổ tung, Nguyên Châu: Không đúng! Mình lại không thể cảm giác được có người tới gần!

Trong lòng Cố Thanh Cừ cũng chấn động không kém gì cậu.

Hắn đi một đường tới vùng lân cận sơn động, rõ ràng phía trước cách đó không xa chính là hai luồng yêu lực đang kích động lên, nhưng ánh mắt của hắn lại bị hấp dẫn bởi một bụi cỏ phập phồng bên cạnh.

Phải có gì đó rất quan trọng ở đó!

Gần như Cố Thanh Cừ xem nhẹ những chuyện khác, cẩn thận đẩy bụi cỏ ngay thắt lưng qua hai bên, đi sâu vào trong.

Một cục hoa đen trắng đang quay cuồng trong bụi cỏ.

Nó chìa ra hai bàn tay gấu rất dày, gương mặt mập mạp đè lên một bụi hoa nhỏ màu trắng, cơ thể tròn trịa lăn một vòng, theo độ dốc của cỏ mà lăn về phía của Cố Thanh Cừ.

Hơi thở của Cố Thanh Cừ chậm lại, trong mắt tất cả đều là cái đuôi giống như quả cầu nhung của gấu trúc, nó đung đưa từ trên xuống dưới, trong lòng của Cố Thanh Cừ cũng giống như bị nó nhẹ nhàng đυ.ng một cái, nhất thời quên tránh né.

Cho đến khi con gấu trúc lăn xuống chân hắn ta.

Đây là một con gấu trúc khổng lồ gần như đã trưởng thành, cơ thể cao hơn một chút so với con người, nhưng khuôn mặt tròn trịa, quầng thâm vô cùng lớn, để cho nó ngẩng đầu nhìn người một lúc, gần giống như hồn nhiên ngây thơ.

Lông của gấu trúc mịn màng, đen trắng rõ ràng, đầu lông lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trên người nó lại không có mùi quen thuộc của động vật hoang dã, cho dù cách người chỉ có một khoảng không xa, cũng chỉ có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh, ánh mặt trời, hoa dại, hòa vào nhau lại thành một loại hương tự nhiên.

Cố Thanh Cừ nín thở, sợ quấy rối đến con vật làm cho người ta ngạc nhiên này.

Nguyên Châu ở dưới chân hắn nháy mắt mấy cái, dáng vẻ của thanh niên muốn tới gần nhưng lại không dám sợ làm cho hắn nhớ tới người nào đó trong trí nhớ, đặc biệt là dưới ánh sáng ngược, dung mạo anh tuấn của hắn phảng phất tựa như đang lấp lánh, càng trở nên giống hơn.

Nể mặt hắn đẹp như Thanh Lĩnh, Nguyên Châu "nhảy" lên một cái rồi ngồi dậy, cậu nhìn thấy ánh mắt đang ngẩn ngơ của Cố Thanh Cừ, khóe miệng đắc ý vểnh lên, cậu vùi trán vào trong l*иg ngực của Cố Thanh Cừ, lỗ tai màu đen lắc lư lắc lư.

Nhiệt độ mềm mại và lông dày đến kinh ngạc từ đầu dây thần kinh trong lòng bàn tay truyền đến trung tâm thần kinh não bộ, sau khi Cố Thanh Cừ nhận ra được điều đó, gấu trúc bự bự cho hắn một cái ôm lông xù.

Chóp mũi bị mùi cỏ xanh ấm áp tràn ngập, từ lúc sinh ra đến nay, đây lần đầu tiên Cố Thanh Cừ có khoảng khắc lúng túng như vậy, hắn không biết có nên ôm lại hay là…

Mãi cho đến khi Nguyên Châu dùng miếng thịt vỗ vỗ vào bả vai hắn, ý bảo buông ra, lúc này Cố Thanh Cừ mới có thể thu hồi lại bàn tay đang đặt trên tai gấu trúc, khó mà tỉnh hồn được.

Nguyên Châu ngước mắt nhìn bộ dạng tay chân luống cuống của hắn, trong lòng thầm sảng khoái —— năm đó cậu cũng chính là dùng đôi mắt to ướt sũng như vậy, lông dày mềm mại lại mượt mà, còn có ôm ấm áp một cái mà chinh phục được Thanh Lĩnh!