Chương 39. Các người đang muốn kết quả như nào nữa đây?!

Kim Cức cẩn thận phân biệt tin tức còn lưu lại trong không khí, cho đến khi cô ngửi thấy một mùi quen thuộc, mà mùi này, trước đó cô cũng ngửi thấy trên người của Vương Vũ An, lúc ấy cô còn tưởng rằng đó là gia vị hầm gà kỳ lạ gì đó.

"Tốt, chính là anh!"

Kim Cức còn nghi ngờ Vương Vũ An, một con người như anh thì lấy nhiều linh thảo như vậy có ích lợi gì, hiện tại xem ra, anh ta và nữ nhện tinh tên là Ti Ti kia là một phe, nghe nhện tinh gọi anh ta là anh yêu, còn không nỡ đánh anh ta, không chừng hiện tại linh thảo của anh ta toàn bộ đã vào bụng nhện tinh kia rồi!

Kim Cức vừa tức vừa ghen ghét, thấy Ti Ti tìm được chỗ tốt còn dám giả bộ vô tội, vung móng vuốt sắc bén nói: "Cô là loại không biết xấu hổ, tiện nhân thông đồng lung tung! Cô cướp người của tôi, và cả cỏ của tôi nữa! Xem tôi có xé nát khuôn mặt của cô, sau đó mổ bụng của cô ra không, cô chính là dụ dỗ! Là dụ dỗ!!"

Ti Ti oan ức đến chết: "Mẹ kiếp! Ai cướp người của cô? Tôi rất có nguyên tắc, lúc anh ta với tôi trêu chọc nhau, anh ta vẫn nói mình độc thân mà!"

Bây giờ trong đầu Kim Cức chỉ còn lại mỗi "cỏ", cô giống như bắt được nhược điểm gì đó, lấn người lên, cô đứng một mình ở trên ngọn cây, vung cánh nói: "Cô còn nói mình không cướp?!"

Không đề cập tới chuyện đánh nhau của hai con gà và con nhện này nữa, Vương Vũ An bị kẹp giữa hai yêu quái này chính là phạm phải tội lớn.

Lúc thì anh bị tơ nhện dắt theo, lúc thì bị đôi cánh chim của Kim Cức kéo lại, trong lúc đó, anh mới ý thức được, giờ phút này hai bên tranh giành anh đều không phải là người.

Nhìn lại "thần nữ" từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy cô ra tay quá tàn nhẫn, ánh mắt hung ác, đây đâu phải là thần nữ, nói là yêu nữ cũng không khác biệt cho lắm!

Vương Vũ An bị cánh của Kim Cức vỗ đến mức mặt vừa bầm vừa sưng, phía trên mặt còn có rất nhiều vết máu, trong lòng biết rằng một khi rơi vào trong tay cô, chắc chắn là mình sẽ không có kết cục tốt.

So sánh như vậy, thì vẫn là Ti Ti của mình tốt, ít nhất cô còn dịu dàng, trước khi ăn mình còn biết phải cho mình hưởng thụ vui sướиɠ một chút, có thể thấy được trong lòng cô vẫn là có tình yêu đối với mình, chỉ có điều là khó có thể chống cự lại thói quen bản năng của chủng tộc.

Than ôi.

Vương Vũ An cố gắng bắt lấy mạng nhện, xem nhẹ yêu nữ dài tám chân đáng sợ kia, dùng khuôn mặt sưng như đầu heo nói với Ti Ti: "Em yêu, cứu anh!"

"Bốp" Ti Ti tát một cái vào mặt anh, khıêυ khí©h nói với Kim Cức: "Tôi đánh đó, thế nào?"

"Ti Ti..."

"Câm miệng lại! Anh lại nɠɵạı ŧìиɧ cô ta! Đê tiện! Tám chân của tôi còn chưa đủ cho anh dùng sao?"

Vương Vũ An yếu ớt nằm sấp trên cây, hai mắt vô hồn, giống như một con búp bê rách bị chơi đến hỏng.

Anh thầm nghĩ—— rốt cuộc các cô đang nói cái gì vậy?

Các người đang muốn kết quả như nào nữa đây?!

......

Nguyên Châu ở trong bụi cỏ nhìn mà thở dài, ngay cả hạt dưa cũng không muốn cắn nữa, anh Vương bị nhóm yêu nữ này làm nơi để trút giận, thành ra bộ dạng như vậy, cũng khiến cho cơ thể và tinh thần của cậu cảm thấy thoải mái... Đúng vậy, chính là cả người thoải mái.

Có một lần như vậy, sợ là sau này anh ta cũng không dám tùy tiện "lắc lắc" trên WeChat nữa.