Ti Ti cũng không hiểu, tám chân dài của cô nhảy vọt lên chống phá sơn động, bắt lấy một gốc cây đại thụ rậm rạp, thân thể treo ngược trên thân cây, oán trách nói với Kim Cức: "Tại sao cô lại phải giành người đàn ông của tôi?"
"Là cô cướp trước!" Kim Cức cười nhạt một tiếng, vẫy cánh bay lên.
Mũi cô giật giật, ngửi thấy mùi cỏ Chúc Dư trên người Vương Vũ An.
Đúng vậy, chính là loại linh thảo này!
Kim Cức có một bí mật, sở dĩ cô bị hai tiểu quỷ đặc vụ viên kia bắt được, thực ra là do vì cô dẫn dắt bọn họ, để bảo vệ bảo tàng của mình.
Và kho báu của cô ta... Chính là do cô vô tình phát hiện ra được một mảnh đất có loại linh thảo nghìn năm.
Vào nửa tháng trước, Kim Cức bị đặc vụ viên đuổi tận gϊếŧ cùng khiến cho cơ thể bị thương nặng, liều lĩnh chạy vào núi Đại Thanh, có lẽ lúc đó mạng của cô sắp không giữ được nữa rồi, nên khó có thể duy trì hình người khi ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ.
Tinh thần của cô hỗn loạn, cô hóa thành bộ dạng gà gấm bụng đỏ đi vào một khu rừng trúc, rồi mổ cỏ theo bản năng.
Một ngụm, hai ngụm, ba ngụm...
Một luồng hơi nóng đi xuống bụng cô, linh khí lấp lánh như suối trong làm dịu đi đan điền của cô, Kim Cức tỉnh người lại, cô liền ý thức được thứ cỏ bị cô nuốt xuống là đồ tốt, cô phấn khích nhìn về phía trước mảnh đất lớn chứa đầy linh thảo, trong lòng cô tràn đầy vui sướиɠ khi phát hiện ra được bảo vật.
"Đặc vụ viên, yêu quản ủy, Cố Thanh Cừ..." Kim Cức liệt kê từng người một ra rồi viết những chữ nhỏ trong danh sách thù địch.
Mượn một câu nói trong tiểu thuyết của con người.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khi dễ gà gấm nghèo!
Ngay cả khi du͙© vọиɠ trong lòng cô dâng trào đến cực hạn, thậm chí yêu lực trên người cũng không ý thức được mà tỏa ra lúc nào không hay, bây giờ đây Kim Cức coi mình là nữ chính trong sảng văn, sau đó không biết tại sao cô lại đi ra bên ngoài rừng trúc.
Sau đấy Kim Cức suy nghĩ rất nhiều biện pháp để tiến lại vào rừng trúc, nhưng cũng không nhìn thấy được linh thảo nào, cô mới nhớ tới truyền thuyết trước kia cô có nghe qua, chính là xung quanh một số bảo vật tự nhiên sẽ có hình thành một trận pháp thiên nhiên, chỉ người có duyên mới có thể thấy được.
Người có duyên?
Kim Cức ở bên ngoài rừng trúc canh giữ hơn mười ngày, ngay cả một bóng quỷ cũng không nhìn thấy, cho đến khi cô nhận ra hai người Phù Tiêu đã vào núi, sợ rằng hai người bọn họ là người có duyên, cướp đi linh thảo của cô, vì thế nên cô mới cố tình dẫn hai người rời khỏi núi.
Nhưng không bao giờ nghĩ rằng! Chỉ cần một đêm như vậy.
Linh thảo của cô đã bị đánh cắp! Bảo vật của cô đã bị đánh cắp! Giấc mơ cô trở thành nữ chính trong sảng văn để trả thù giới tu hành và xưng bá với yêu giới, còn chọn cho mình 3000 con gà gấm bụng đỏ đực xinh đẹp cường tráng để nhảy nhót đã tan thành mây khói!
Khi Kim Cức rửa sạch cơ thể trong dòng suối, lén lút kiểm soát Vương Vũ An trộm lại lông vũ, cô tràn đầy sự phấn khích trở về bên rừng trúc quan sát thế giới của mình, cô sắp tức đến phát điên rồi!
"Ai? Là ai?!" Đôi cánh của cô cuộn lên thành một cơn bão, cắt đứt cả lá trúc măng tre, cỏ nhỏ, hoa nhỏ rồi biến xung quanh thành một khu vực trống rỗng.