Chương 36. Sự việc không ngờ tới

Thực sự là diện mạo của cô đẹp như Vương Vũ An tưởng tượng, hoặc có thể nói, so với tưởng tượng của Vương Vũ An còn đẹp hơn nhiều, nhưng hiện tại không phải là lúc chú ý đến cô có đẹp hay không.

Từ trong mộng ảo hoang đường hỗn độn, đầu của Vương Vũ An tỉnh táo lại, kích động do hormone mang đến cũng tiêu tan, từng giọt nước từ khe đá trên đỉnh đầu rơi xuống mí mắt của anh, theo khóe mắt trượt xuống, anh ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.

Nỗi sợ hãi đã lâu không gặp làm cho kí©h thí©ɧ vỏ não, cuối cùng thì Vương Vũ An cũng phát hiện ra rất nhiều chỗ kỳ lạ.

Anh cố gắng ép buộc bản thân kiểm soát hô hấp, đầu ngửa ra sau, khó khăn nói: "Anh... Anh tự nhiên nhớ tới mình còn có chút việc, lần sau chúng ta hẹn lại được không?"

Sự im lặng kéo dài.

Vương Vũ An tuyệt vọng nói: "Em yêu, em yêu à, em luôn là người hiểu chuyện nhất mà, đúng không?"

"Đúng vậy." Nữ yêu bị vùi lấp trong bóng tối bắt đầu hiện người ra, cô "rầm" một tiếng từ phía sau cơ thể rồi rút ra ba cái chân còn lại, kết thành một cái l*иg hình tám cạnh, bao vây Vương Vũ An ở trung tâm.

Cô kiêu ngạo nói: "Nhưng anh đã hứa với em, muốn cùng em làm những chuyện vừa vui vẻ vừa kí©h thí©ɧ cơ mà?"

"Yên tâm, em có kinh nghiệm, không đau đâu." Thân thể Ti Ti nhanh nhẹn uyển chuyển hạ thấp xuống, giống như đang đối phó với bạn trai không chịu nghe lời, hạ giọng dụ dỗ: "Em sẽ ở thời điểm anh đang vui sướиɠ nhất làm một ngụm, ăn anh, đủ kí©h thí©ɧ rồi chứ?"

Bỗng nhiên con ngươi của Vương Vũ An co rút lại, trong lúc tuyệt vọng, trong lòng anh ta kêu gọi, có ai không? Có ai đến cứu tôi không?

Đôi môi đỏ mọng xinh tươi kia phun ra sợi tơ trắng cứng cỏi, trói anh lại, treo lêи đỉиɦ hang động, cô còn thân mật hỏi: "Anh yêu, anh thích tư thế nào? Treo kiểu đồng hồ nga? Sứa Nhật Bản?"

"Éc..." Vương Vũ An nhìn đỉnh sơn động tối tăm, lảo đảo lắc lư, giống như một con búp bê rách không có chút cảm tình nào.

Anh có thể cảm thấy rằng Ti Ti đang cởϊ qυầи áo của mình ra, nếu hiện tại không phải do tình hình quá kỳ quái, thì anh cũng phải khen một câu là phục vụ đúng chỗ.

Hơn thế, càng làm cho người ta xấu hổ hơn chính là, tuy bản thân đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, ngược lại bởi vì sắp chết mà cơ thể anh lại trở nên hưng phấn, cảm nhận được một loại kí©h thí©ɧ trước nay chưa từng có.

Gió, ánh sáng, nước... Đầu dây thần kinh của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều lần, dần dần trở nên mê muội thậm chí còn bị hút vào trước, Vương Vũ An giãy dụa ngẩng đầu lên, phát hiện ra một tia ánh mặt trời chiếu vào mí mắt mình đang dần trở nên mãnh mẽ hơn bao giờ hết.

Không, không phải ảo giác, cơ thể ở sơn động đang rung chuyển, đá vụn từ đỉnh đầu lăn xuống, chấn động trở nên dữ dội hơn, có một tiếng nổ lớn như tiếng núi nứt vỡ, sơn động từ phía trên sụp đổ xuống, vô số lông vũ màu nâu vàng bay thẳng vào, như mưa rơi vào vách đá.

Ti Ti dùng tám chân quấn lấy Vương Vũ An lùi về phía sau, trách mắng nói: "Ai đó?"

Một bóng dáng mặc váy dài lượn sóng theo lông vũ nhẹ nhàng hạ xuống.

Ánh mắt Kim Cức tàn nhẫn, trên người tỏa ra yêu khí, nói với Ti Ti: "Đem anh ta giao ra đây!"

"Đừng mơ! Anh ta là người của tôi!"

"Đây là chuyện mà có thể cho loại tiểu yêu như cô quản được sao!" Kim Cức cười khinh thường một tiếng, hỏi Vương Vũ An: "Anh muốn đi với ai?"