Chương 2: Đại ngốc màu trắng đen?

Cậu mặc quần áo nghiêm túc rồi xuống giường, gặm măng, lại tìm kiếm——

“Một con gấu trúc có thể bán được bao nhiêu tiền?”

“Câu hỏi: Con gấu trúc nào?”

“Bổ sung: Gấu trúc đực đang tuổi sung sức, lông óng ả, dáng người cường tráng, bên ngoài có thể hành quân đánh trận, bên trong có thể quán xuyến việc nhà, chỉ cần có tiền, việc gì cũng làm được!”

“Trả lời: Không đáng giá tiền.”

“Truy hỏi: Không thể nào! Tôi thấy người ta nói gấu trúc là bảo vật quốc gia!!”

“Trả lời: Buôn bán động vật dưới sự bảo vệ hạng nhất nhà nước bắt đầu trong vòng mười năm, hình phạt tối đa là tử hình. Mặt khác: Gấu trúc nào có thể bảo vệ nhà cửa? Bạn đang đùa tôi à?”

Nguyên Châu: “…”

Bạn đang phân biệt đối xử đấy!

Cậu tức giận đập điện thoại và nghĩ, xã hội này quá bất thiện với giống loài của 5000 năm trước, nếu tự ý bán thân sẽ bị bắt vào tù, nếu không bán thân sẽ bị nhà nước tịch thu.

Cậu phải cứu Thanh Lĩnh khỏi tay con người!

Chỉ cần bắt đầu làm việc chăm chỉ để kiếm tiền là được!



Sau khi hạ quyết tâm, Nguyên Châu đến văn phòng.

Công việc hiện tại của cậu là kiểm lâm. Cứ thứ 2, 4, 7 hàng tuần cậu sẽ đi tuần tra vùng núi theo một lộ trình cố định. Công việc này được văn phòng xóa đói giảm nghèo sắp xếp cho cậu sau khi cậu thế chỗ cho một cậu bé miền núi nghèo chết yểu.

Nguyên Châu mặc quần áo lao động vào, cầm một chiếc đèn pin sáng, đang định rời đi thì một anh kiểm lâm khác là Vương Vũ An đang ngồi chơi game trước máy tính duỗi chân ra ngăn cản.

“Này, đừng đi.” Vương Vũ An nói: “Tiểu Nguyên, ngày mai cậu có rảnh không?”

“Tôi…”

Nguyên Châu còn chưa nói xong, Vương Vũ An đã nói: “Anh thấy cậu cũng không có việc gì, dù sao trước khi tới đây, cậu đều ở trong núi hoang cả ngày... Cho nên, ngày mai anh phải đi ra ngoài, cậu giúp anh thay ca một ngày nhé.”

Nguyên Châu: “Nhưng tuần này tôi đã giúp anh thay ca nhiều lần rồi.”

“Đều là đồng nghiệp, cậu giúp anh đi.” Vương An Vũ gõ bàn phím thật mạnh, không thèm nghe Nguyên Châu nói, coi như chuyện đã giải quyết xong: “Này, này, chờ ông đây với, đừng cướp quái của ông đây!”

Nguyên Châu nhíu mày, đi tới phía sau Vương An Vũ, đè bàn phím của anh ta.

Người anh hùng trên màn hình không ai thao tác, bị quái vật tấn công đến chết.

Vương An Vũ ngẩng đầu nhíu mày: “Làm gì vậy? Anh chỉ là muốn cậu giúp anh một việc thôi, cậu nhỏ nhen như vậy...”

Quả nhiên cậu là một người miền núi vô học, những lời này đã được anh ta miễn cưỡng nuốt xuống.

Nguyên Châu chỉ nhìn anh ta chằm chằm.

Cậu rất đẹp trai, bỏ qua bộ quần áo công nhân màu trắng trên người, cậu là một người có nét mặt tuấn tú, khí chất tỏa nắng của một anh chàng đẹp trai. Nhưng khi cậu cúi đầu, ánh sáng từ trên cao chiếu qua mái tóc ngắn mềm mại, khiến khuôn mặt của cậu cực kỳ trắng, đôi mắt cực kỳ đen. Có một bóng tối kéo dài xung quanh nhãn cầu loang lổ vết mực, có khí chất của một kẻ sát nhân.

Nghe nói rằng một số người miền núi cả đời chưa bao giờ xuống núi, họ hoàn toàn không có khái niệm về đạo đức và pháp luật. Trong mắt bọn họ, gϊếŧ một người, ném xuống khe núi, chưa đến hai ngày đã bị sói ăn thịt không phải là chuyện gì to tát.

Vương An Vũ cười gượng, nói: “Tiểu Nguyên, đây không phải là anh đang nhờ cậu giúp đỡ sao? Tháng này anh vừa có bạn gái, ngày mai chị dâu của cậu muốn tới đây. Buổi hẹn hò đầu tiên, anh nên đưa cô ấy đi mua sắm, mua một ít quần áo, đúng không?

“Coi như anh nợ cậu một cái ân tình, lần sau nhất định sẽ trả!”

Nguyên Châu khẽ giật giật cái mũi, trên người cậu phả ra một cỗ tà khí nhàn nhạt, lúc này vẻ mặt mới thả lỏng.