Chương 1: Làm sao để mua được núi Đại Thanh?

Nhìn kìa, có một con gấu trúc đang câu cá ở đằng kia.

Sắc trời tờ mờ sáng, những ngọn đồi xanh nhấp nhô được bao phủ trong sương mù.

Nguyên Châu đẩy cửa sổ ra.

Khu Quản Ủy Hội bảo tồn núi Đại Thanh nằm dưới chân núi. Đó là một tòa nhà hai tầng, ký túc xá của cậu ở tầng hai, đối diện với núi Đại Thanh.

Ánh ban mai vạch ra một đường viền màu vàng trên những ngọn núi nhấp nhô, nhìn từ xa, tươi sáng rực rỡ, tràn đầy sức sống. Núi Đại Thanh giống như một vị thần khổng lồ cổ đại đang thức dậy, thở ra và hít vào dọc theo các mạch đất.

Trên thực tế... Cũng gần giống vậy.

Nguyên Châu vươn tay, đầu ngón tay men theo đường nét của dãy núi, xa xa rơi xuống trên đỉnh cao nhất.

Mặt trời buổi sáng ló dạng, phân bố các tia sáng một cách đồng đều cho cây cối, chim chóc, thú vật, côn trùng và cá trên núi. Một ngàn năm sau, dường như cậu nhìn thấy Thanh Lĩnh Sơn thần mặc áo dài màu lam chậm rãi từ trên núi đi xuống, theo sau là một con thực thiết thú to lớn, mập mạp lông xù, có hai con mắt đen thâm quầng —— Đó chính là cậu.

Rõ ràng là cậu không thể hòa nhập với vùng núi, vì vậy cậu đã chạy đến trước mặt Sơn Thần để tự tiến cử mình làm vật cưỡi, nhưng sau khi đi được vài bước thì cậu đã ngã xuống vì quá tròn, vì vậy đầnh phải ôm chân của Sơn Thần, lăn lộn thể hiện sự dễ thương của mình để được giữ lại, miễn cưỡng từ vật cưỡi trở thành vật nuôi.

Lịch sử đen tối, lịch sử đen tối. Nguyên Châu không dám nhìn thẳng vào nó.

May mắn là sau nhiều năm như vậy, cậu đã không còn là cậu ban đầu. Nếu Thanh Lĩnh lại muốn cưỡi cậu, cậu chắc chắn sẽ không lăn xuống thung lũng với hắn!

Nghĩ lại vẫn có chút mong chờ.

Nguyên Châu tràn đầy tinh thần chiến đấu, lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm——

“Làm sao để biến núi Đại Thanh thành nhà của mình?”

“Câu hỏi: Chủ thớt, bạn nghiêm túc chứ?”

“Bổ sung: Rất nghiêm túc!”

“Trả lời: Trước hết cần làm rõ một khái niệm. Quyền sở hữu đất đai thuộc về nhà nước, cá nhân không có quyền tư hữu. Thứ hai, về giá quyền sử dụng đất, xin tham khảo tin cũ – ‘Tập đoàn Cố thị chi sáu trăm triệu để lấy được mười vạn mẫu đất ở Thanh Sơn Lĩnh’. Cần lưu ý rằng mảnh đất mà Cố thị lấy được thuộc đất lâm nghiệp ở rìa ngoài cùng của núi Đại Thanh, chỉ có quyền sử dụng trong hai mươi năm. Nhưng núi Đại Thanh có tổng diện tích khoảng sáu trăm vạn ha, tức là sáu vạn km2, tương đương chín ngàn vạn mẫu. Mẫu đất mà Cố thị lấy được chỉ chiếm 1/900 diện tích.

Tóm lại, nếu muốn đạt mục tiêu “chiếm đóng” núi Đại Thanh, mỗi năm bạn cần nộp cho nhà nước ít nhất 6×900÷20=27 tỷ nhân dân tệ. Điều này còn chưa tính đến việc núi Đại Thanh là khu bảo hộ tự nhiên của nhà nước, có hàng trăm hàng ngàn động vật và thực vật được bảo vệ cấp một và hàng nghìn động thực vật được bảo vệ cấp hai, chúng đều là những báu vật vô giá.

Để tinh chỉnh thêm, nếu bạn muốn đạt được mục tiêu cuối cùng, chủ thớt cũng có thể đặt mục tiêu nhỏ trước là kiếm cho một trăm triệu mỗi ngày [mỉm cười.jpg].”

Nguyên Châu: “…”

Một trăm triệu bằng hai trăm triệu bánh ngô, năm ngàn vạn măng, một trăm vạn lần lương công việc hiện tại của Nguyên Châu là kiểm lâm.

Với tốc độ này, sau khi làm việc thêm một trăm vạn năm nữa, cậu sẽ có thể mua được núi Đại Thanh!

Nguyên Châu: Tỉnh táo.