Chương 12. Trận chiến bắt yêu quái

"Tiểu lang quân, anh không phải tới quyến rũ tôi sao? Chạy cái gì?"

Cô đưa tay vuốt mái tóc ngắn, giữa ngón tay hiện lên mấy mũi tên sắc bén, theo tiếng gió mà bay về phía Phù Tiêu.

Phù Tiêu nhanh nhẹn xoay sang trái, làm cho các mũi tên của cô thành ra lướt qua bên cơ thể: "Ô hay! Ai quyến rũ cô? Lão yêu quái, đồ thứ không biết xấu hổ!"

Trên mặt cô gái hiện lên vẻ kinh ngạc đến cuối cùng là ai không biết xấu hổ?

Lập tức cô chuyển qua thành tức giận, trong mắt màu vàng gừng chỉ còn đọng lại sát khí lạnh như băng, đột nhiên giang hai tay ra.

"Tốt, tốt! Các anh là con người mặt dày không biết xấu hổ! Tôi thật sự phải ăn hết các anh!"

Vốn cô đã mang theo thái độ trêu chọc để đối mặt với hai thiếu niên, hiện tại thì lại nghiêm túc hẳn lên, xung quanh người hiện ra hàng trăm mảnh mũi tên lông màu nâu xám, mũi tên lại vô cùng sắc nhọn.

Hàng ngàn điểm sắc bén như sao lóe lên, toàn bộ nhắm hết vào hai người.

Cánh tay cô gái tàn nhẫn vùng xuống, làm ra động tác vỗ cánh.

Mũi tên bắn ra, tiếng gào thét chói tai vang vọng trong không trung, cắt đứt cả không gian.

"Đặc vụ viên đuổi theo tôi lâu như vậy, bây giờ coi như phải dùng mạng của các anh để mà đáp lễ đi!"

Đôi môi đỏ mọng gợi lên, dường như cô đã nhìn thấy hai thằng nhóc miệng còn hôi sữa này bị xuyên thủng toàn thân, ngàn vết loét, liền không thể chặn lại được một cơn khát máu đang dâng trào lên trong cổ họng.

Đúng lúc này…

Phù Tiêu: "Lão Lận! Kết trận!"

Lời còn chưa dứt, một dây câu từ trong tay hắn bay ra, đóng đinh vào thân cây ở xa xa, cơ thể Phù Tiêu theo đó mà lắc lư, nhanh chóng bay ra xa hơn mười thước, tốc độ cực nhanh, nói là dịch hình đổi ảnh cũng không hề quá đáng.

Những mũi tên nhắm vào hắn lần lượt lướt qua gót chân hắn, bay xuống đất, để lại những vết xước thật sâu trên đất.

Cùng lúc đó, thiếu niên tóc đen Lận Giác cũng có dây câu bay ra giống nhau, mấy người bay qua bay lại liền bao vây cô gái ở chính giữa.

Dây thừng còn đang không ngừng gia tăng, kết hợp thành một hình dạng bát quái, từ đó truyền đến một lực hút vô cùng lớn.

Lúc này cô sao có thể không biết mình trúng kế được? Không thể nghĩ tới mấy đứa nhóc con người còn nhỏ tuổi này đã có nhiều dã tâm như vậy, rõ ràng là cố ý dẫn dụ mình khinh địch, thậm chí còn tự phế vũ khí.

Cô cắn răng một cái, đầu ngón tay liền sinh ra các móng vuốt sắc bén, ở cổ tay vẽ ra một cậuỗi hoa máu, muốn dùng máu tươi để triệu hồi mũi tên.